Tôn Hiểu Hiểu đang uống một ngụm trà thì phì cả ra. Tang Điềm hứng trọn vào mặt, khoé miệng còn chưa kịp phản ứng. Tất cả ngụm nước đều phun thẳng lên mặt cô ấy, không thiếu một giọt.
Khương Vân Sênh cũng cười không ngậm nổi miệng.
“Khụ, tôi sẽ nghiêm túc.” Khương Mạn không nói đùa nữa: “Mẹ tôi và ba cô ta kết hôn, còn về lý do thực sự về việc cô ta vì sao ghét tôi thì tôi không biết.”
“Hoặc là ghen tị với tôi vì tôi đẹp.”
Tôn Hiểu Hiểu: “……”
Khương Vân Sênh: “…….”
Bạc Hạc Hiên gật đầu: “Rất có khả năng này.”
Tang Điềm không cam tâm cũng nhẹ gật đầu phụ hoạ: “Chắc chắn luôn! 100%!”
Nói xong còn liếc nhìn một cái đầy thách thức với Bạc Hạc Hiên. Xì! Lại muốn tranh sủng với bà à! nịnh bợ thì có ai qua được Tang Điềm đây!
Bạc ảnh đế khinh thường, ha, đồ ngây thơ.
“Cô và Hoa Viện sao lại có thù?” Khương Mạn quay qua nhìn Tôn Hiểu Hiểu.
Tôn Hiểu Hiểu mím môi không nói gì. Khương Mạn nhìn cô rồi lại cười cười, không nói cũng không ép nói. Cô ấy không có tính tò mò với chuyện của người khác. Không khí im lặng hẳn, lại bị Tang Điềm ném cho quả thuốc nổ: “Tôi tò mò không biết Đại Ngọc học được võ công tay không bắt ngỗng ở đâu vậy?”
“Lại còn tay không bắt mấy tên khốn nạn, lợi hại! chính là…….”
“Dừng lại!” Tôn Hiểu Hiểu không muốn nghe cái gì mà tay không đánh đám người nữa.
Cô ấy bĩu môi nói: “Có gì mà kì lạ, tôi lớn lên ở nông thôn, ai chả biết những cái này.”
“Vậy ngày đầu tới đây cô còn diễn cái đức hạnh kia làm gì?” Tang Điềm tặc lưỡi nói.
Tôn Hiểu Hiểu trừng mắt một cái: “Ăn đồ ngon quen mồm rồi, tự nhiên phải ăn uống kham khổ, cô chịu được không?”
Lúc mới đầu không phải là cô ấy giả vờ, mà thật sự là không quen. Kể cả cô ấy xuất thân từ nông thôn, lúc nhỏ cũng ở trong thôn giống cái thôn Hổ Khẩu này, nhưng nhà cô ấy khá giả!
“Cũng đúng.” Tang Điềm ngượng ngùng gật đầu: “Nhưng sao tôi thấy trên Baidu không viết như vậy, chả phải bảo là nhà giàu, còn là học sinh giỏi của trường nước ngoài nổi tiếng sao.”