Phía bên này, tuân theo nguyên tắc “con đi vắng, chó nhỏ đến làm bạn” nên Mục Nhan đang cùng ba chú chó nhỏ chơi trong nhà quên cả trời đất.
Nhìn ba chú chó nhỏ chạy nhảy ầm ĩ, nhất là nhìn thấy cái chân nhỏ xíu chạy tới chạy lui, Mục Nhan cảm thấy đáng yêu đến mức xịt máu mũi.
Thật sự quá đáng yêu!
Không thể không nói, nhờ có chúng nó, Mục Nhan có thể giết thời gian.
Cứ chơi đùa như vậy, một buổi sáng đã trôi qua.
Cuối cùng, lúc đói bụng, Mục Nhan mới buông chó nhỏ đi nấu cơm.
Vào phòng bếp, ba chú chó nhỏ cũng nhanh nhảu đi theo sau Mục Nhan.
Trong phòng bếp, Bánh Đậu theo sát chân Mục Nhan, Max nối đuôi theo sau, Tiểu Bạch ghé vào một góc đưa mắt nhìn theo Mục Nhan.
Nhìn sự đáng yêu của chúng nó, Mục Nhan không thể không nhớ đến ba cậu con trai mình.
Vật mang dáng hình chủ nhân, cũng không biết là trùng hợp hay là duyên phận, ba vật nhỏ này đúng là có một chút tương tự với ba bảo bối nhí nhà cô.
Nghĩ đến đây, Mục Nhan nghĩ đến ba cậu nhóc đang ghi hình chương trình bên ngoài, không biết Diệp Hoài Cẩn có thể chăm sóc tốt cho chúng hay không?
Nghĩ vậy, động tác trên tay Mục Nhan cũng không dừng.
Bây giờ chỉ có mình cô ở nhà, Mục Nhan cũng không có ý định làm gì nhiều, chỉ úp một bát mì ăn tạm.
Nấu xong mì, Mục Nhan vừa ngồi xuống, ba vật nhỏ đi theo sau mông cô lập tức sủa, sốt ruột vẫy vẫy đuôi, hình như chúng nó cũng muốn ăn.
Nhìn chúng nó sốt sắng, Mục Nhan không nhịn được cười, chắc là tay nghề của cô quá tốt nên cũng thu hút cả chúng nó nhỉ.
“Đồ này chúng mày không ăn được.” Mục Nhan cúi đầu nói nhỏ nói với ba chú chó, sau đó tự mình ăn.
Lúc Mục Nhan ăn, ba vật nhỏ vẫn đi vòng quanh cô.
Chờ Mục Nhan ăn xong, ba cái đuôi nhỏ vẫn nhìn Mục Nhan, thấy Mục Nhan đứng lên, chúng nó cũng mừng rỡ theo.
Thấy chúng nó kích động, Mục Nhan có chút xấu hổ.
“Thôi được rồi, đợi lát nữa tao đi mua vài thứ, làm cho chúng mày ăn nhé!” Dù sao ba đứa nhỏ không ở nhà, vậy thì cô sẽ làm cho ba chú chó nhỏ này ăn, tuy thức ăn cho chó có dinh dưỡng cân đối, nhưng hương vị và đồ ăn bên trong vẫn không ngon.
Cô sẽ tìm xem có loại thức ăn nào được làm ra từ nguyên liệu mà có thể cho chó ba tháng tuổi ăn không.
Một lát sau, Mục Nhan thật sự ngồi trước máy tính tìm.
Mục đích tìm hiểu thức ăn cho chó, cho nên Mục Nhan đã tìm thấy rất nhanh, vài ba công phu đã nhớ được chó có thể ăn gì và không ăn gì.
Sau khi tắt web, Mục Nhan thừa dịp nhìn chủ đề hotsearch.
Nhìn một loạt, cô thấy mấy tiêu đề quen thuộc.
#“Bố ơi! Mình đi đâu thế?” chính thức ghi hình#
#Ảnh cặp sinh ba#
Nhìn những chủ đề này, Mục Nhan không chút nghĩ ngợi ấn vào chủ đề #Ảnh chụp cặp sinh ba dễ thương#, cô cũng muốn nhìn xem, ảnh chụp cặp sinh ba đáng yêu rốt cuộc là cái gì?
Ấn vào, có một loạt tin tức liên quan.
Đứng đầu là Weibo chính thức của “Bố ơi! Mình đi đâu thế?”.
Xuất hiện đầu tiên, thể hiện nhiệt độ và lượng truy cập lớn nhất.
Nghĩ thế, Mục Nhan nhanh chóng mở Weibo.
Tập trung nhìn một hồi, nội dung đứng đầu không phải là về Diệp Hoài Cẩn mà là về cặp sinh ba.
#Weibo chính thức “Bố ơi! Mình đi đâu thế?”: Bắt đầu một mùa mới, tập đầu tiên, @Diệp Hoài Cẩn, đăng ảnh cặp sinh ba đáng yêu#
Xem hết nội dung, tầm mắt Mục Nhan rơi vào tấm hình đăng trên Weibo.
Nhìn bức ảnh này, Mục Nhan cười đầy vui vẻ.
Đúng là một bức ảnh dễ thương, hay đúng hơn là bức ảnh đang ngủ dễ thương!
Nhìn ảnh chụp, Mục Nhan im lặng ngắm nhìn một phen.
Tuy rằng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy mấy nhóc đáng yêu, nhưng cảm giác khi nhìn ảnh chụp vẫn không giống.
Điều này làm cho sự trông mong trong lòng Mục Nhan đối với chương trình khi phát sóng tăng thêm vài phần.
Ngắm xong ảnh, Mục Nhan mới chú ý đến bình luận bên dưới.
Cô vui mừng hớn hở mở xem.
“Ôi đáng yêu quá đi mất, hãy đăng nhiều một chút.”
“Ôi, trái tim thiếu nữ của lão nương!”
“Nhà tôi có ba cô công chúa sinh ba, ngủ giống vậy, có thể ghép với nhau không?”
“Khi nào chương trình phát sóng thế?”
“Quá ít ảnh, còn nữa không? Quỳ xuống cầu xin mà!”
“@Diệp Hoài Cẩn @Mục Nhan, xin hãy đăng ảnh lên Weibo.”
Đọc đến đây, động tác Mục Nhan dừng lại, cô không nghĩ tới có người @cô.
Nhắc mới nhớ, đã lâu rồi cô không lên Weibo của mình xem một chút, vì gần đây không ra món ăn mới, cô cũng không đăng Weibo mới.
Vào Weibo, cô cũng xem bằng trang của Diệp Hoài Cẩn tương đối nhiều.
Suy nghĩ một chút, Mục Nhan đăng nhập vào trang chủ Weibo của mình.
Trong nháy mắt vừa đăng nhập, Mục Nhan ngẩn cả người.
Số liệu trên Wechat của cô không sai đó chứ?
Một, mười, một trăm, một nghìn, mười nghìn, một trăm nghìn, một triệu, mười triệu.
Số lượng người theo dõi Weibo của cô vậy mà vượt qua mười triệu? Từ khi nào vậy chứ?
Phải biết rằng lần trước cô xem cũng chỉ hơn một triệu, trong đó không ít người khi cô @tổ chương trình mới tăng lên, nhưng sau đó thì sao?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nghĩ như vậy, ánh mắt Mục Nhan rơi vào bình luận của bài đầu trên Weibo, số bình luận cũng khoảng hai trăm nghìn.
Ngay sau đó, cô lập tức mở phần bình luận.
“Mẹ nam thần nhí ơi, chia sẻ một chút ảnh chụp nam thần nhí đi!”
“Lướt Weibo của cô từ đầu đến cuối, vốn muốn tìm ảnh chụp nam thần nhí, kết quả là đói bụng, cuối cùng vẫn xin ảnh chụp nam thần nhí.”
“Người mẹ không chia sẻ ảnh chụp của con mình thì không có linh hồn, mau đăng ảnh đi được không!”
“Xin ảnh, tôi đã tìm một loạt ảnh của cặp sinh ba, nhưng ít quá, vợ nam thần này, chắc chắn cô có đúng chứ?”
“…”
“Sau khi xem hết “Vòng quanh thế giới”, tôi ủng hộ đầu bếp một like.”
“Trước kia tôi từng ăn cơm ở nhà hàng của cô, không ngờ cô lại là vợ của nam thần!”
“Một thời gian rồi tôi không vào đây, số lượng fan tăng nhiều như thế! Fan cũ đến đưa tin, cho dù cô chiếm được nam thần, cô vẫn là nữ thần của tôi.”
“…”
“Từ bên tổ chương trình mò tới, đã follow rồi.”
“Tôi đang xem “Vòng quanh thế giới”, cô vừa lên sân khấu đã làm cho tôi bất ngờ rồi.”
“Cứ như vậy bị chị thu phục, thích đồ ăn chị nấu, thích cặp sinh ba, thích... chồng của chị nữa đó.”
“...”
Bắt đầu từ bình luận đầu tiên, Mục Nhan chậm rãi đọc, càng xem càng hăng say, tuy rằng thỉnh thoảng có lời nói mỉa mai, nhưng Mục Nhan đều xem nhẹ, bởi vì cô thấy phần lớn cư dân mạng đều ủng hộ cô, hoặc là các con trai của cô?
Vì trong bình luận cứ mười người thì có bảy tám người nói về con trai cô.
Suy nghĩ một lát, Mục Nhan cầm lấy di động bên cạnh.
Cô mở album ra, bên trong hầu như đều là ảnh chụp của cặp sinh ba.
Cư dân mạng nói không sai.
Người mẹ không chia sẻ ảnh chụp con cái thì không có linh hồn.
Trong điện thoại di động của cô đúng là có rất nhiều ảnh chụp bọn nhỏ, trước đây bởi vì phải giữ bí mật, cho nên cô không đăng lên bất kỳ nền tảng mạng xã hội nào, chỉ sợ sơ ý một chút sẽ bị người ta nhận ra.
Nhưng bây giờ đã công khai rồi, đăng một ít ảnh chụp cũng không sao cả.
Nói là làm, Mục Nhan lấy điện thoại di động đăng nhập vào Weibo, sau đó bắt đầu tạo bài đăng.
Một lát sau, Weibo của Mục Nhan đăng lên sáu bài.
#Mục Nhan: Cặp sinh ba lúc 6 tuổi#
#Mục Nhan: Cặp sinh ba lúc 5 tuổi#
#…#
#Mục Nhan: Cặp sinh ba lúc 1 tuổi#
Sau khi đăng hết, Mục Nhan nhìn đồng hồ, mới nhận ra cô đã dành ba tiếng trên Weibo rồi.
Nghĩ đến mục đích lên mạng của mình, Mục Nhan tắt máy tính, sau đó cầm điện thoại di động để mua nguyên liệu nấu ăn trên ứng dụng siêu thị tươi sống rồi tắt máy.
Một lát sau, nguyên liệu nấu ăn được giao đến, xử lý đơn giản một chút, Mục Nhan chuẩn bị dây xích cho ba chú chó nhỏ rồi dẫn chúng nó ra ngoài tản bộ.
Khu vực nhà của Mục Nhan là khu biệt thự, hoàn cảnh xung quanh rất tốt, nhà đầu tư còn bỏ nhiều tiền xây một công viên công cộng nơi chính phủ khai phá cách đây không xa lắm, ngày thường cũng có nhiều người đến tản bộ.
Trước kia, Mục Nhan dẫn ba cậu nhóc đến công viên này đi bộ, nếu Diệp Hoài Cẩn có ở đây, thì chờ trời hơi tối mới đến.
Lúc này trời vẫn còn sáng, nhiều người đi dạo bên hồ, hầu như đều dẫn theo con mình, hoặc dẫn chó nhỏ đi cùng.
Mà lúc Mục Nhan đến, xung quanh không có ai để ý, nhưng sau khi vào vùng trung tâm bãi biển trong công viên dành cho trẻ nhỏ, ngay lập tức cô thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Không phải bởi vì thân phận của cô, mà là ba vật nhỏ trong tay cô.
Đây chính là ba chú chó ngốc kéo xe nổi tiếng.
Theo truyền thuyết, nơi có tam ngốc thì có thể tập hợp thành một đội hình phá phách.
Nói chung, trong nhà nhiều người sẽ nuôi một con trong đó, nhưng nuôi ba con cùng một lúc thì xác suất này quá nhỏ.
Cho nên lúc này Mục Nhan dẫn bộ ba ngốc, có thể nói là tất cả mọi người đều chú ý.
Không phải, có người chẳng nói gì, liền giơ máy chụp bộ ba ngốc.
Đối với tình huống như vậy, Mục Nhan không biết nói gì cho phải, vẫn tiếp tục dẫn ba vật nhỏ đi vòng quanh công viên một vòng.
Lúc đi, cô còn nghe được một vài lời bàn luận của mọi người.
“Thật đáng yêu! Nhan sắc nghịch thiên.”
“Chủ nhân dẫn chó nhỏ cũng rất xinh đẹp.”
“Tôi ngưỡng mộ lòng dũng cảm của chủ nhân con chó.”
“Ngày thường lướt douyin, cũng có không ít nhà nuôi đội hình phá phách này, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ngoài đời, tôi nhất định phải chụp đăng douyin.”
“Chủ của chó nhỏ thật xinh đẹp, nhìn rất quen!”
“...”
Mục Nhan đi xa trung tâm bãi biển, tiếng bàn luận thưa dần.
Đợi đến khi xung quanh gần như không có ai, Mục Nhan mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười thầm trong lòng, mặc dù có người cảm thấy cô quen mắt, nhưng không nhận ra cô.
Quả nhiên, không có Diệp Hoài Cẩn và cặp sinh ba đi cùng, một mình cô ra ngoài an toàn hơn nhiều.
Lần sau, Mục Nhan sẽ dẫn theo ba vật nhỏ ung dung đi dạo công viên.
Sau khi đi dạo một vòng, Mục Nhan đưa ba vật nhỏ về nhà.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Về đến nhà, Mục Nhan nhanh chóng chuẩn bị nấu ăn cho chúng nó.
Lại ngửi thấy mùi thơm câu người, ba vật nhỏ một bước không rời đi theo bên cạnh Mục Nhan, ngẫu nhiên kêu sủa một tiếng cho có cảm giác tồn tại.
Không thể không nói, nhờ có ba chú chó nhỏ này, khi chồng và con trai không ở nhà cô cũng không cảm thấy cô đơn.
Lúc Mục Nhan ngâm nga hát theo nhạc nấu ăn, điện thoại di động đặt bên cạnh bỗng vang lên.
Mục Nhan lập tức cầm lấy di động.
Vừa nhìn, thấy Diệp Hoài Cẩn gọi video trên Wechat.
Trong lòng mặc dù thấy lạ vì sao Diệp Hoài Cẩn gọi video ở đây, nhưng Mục Nhan vẫn vui vẻ nhận máy.
Vừa nhận máy, Mục Nhan đã thấy được ba gương mặt giống nhau như đúc.
Mà bây giờ hốc mắt chúng hơi đỏ.
“Làm sao vậy?” Mục Nhan lo lắng hỏi.
“Mẹ ơi, con nhớ mẹ.”
“Mẹ ơi, con đói bụng quá.”
“Con nghĩ mẹ đang nấu gì đó.”
Mục Nhan vừa hỏi, ba cậu nhóc kia mồm năm miệng mười nói, giọng nói còn mang theo chút tủi thân.
Vừa nghe, Mục Nhan đã thấy đau lòng.
“Các con chưa ăn cơm sao?”
“Bố đang nấu ạ.” Diệp Vũ Thánh trả lời.
“Vậy chờ bố các con nấu xong là có thể ăn, ngoan nhé, chờ một chút thôi, trở về mẹ sẽ nấu đồ ăn ngon cho các con.” Nghe thế, Mục Nhan yên tâm, rồi bắt đầu dỗ dành.
“Con muốn ăn cánh gà chiên, sườn xào chua ngọt, thịt kho...” Diệp Vũ Triết nghiêm túc đọc tên một vài món ăn.
Mục Nhan dở khóc dở cười, cuối cùng chỉ có thể đáp một câu được.
Sau khi nói xong, nhìn ba đứa nhỏ khóc đỏ mắt, Mục Nhan tiếp tục hỏi: “Sao các con lại khóc?”
“Làm nhiệm vụ rất mệt, bụng rất đói, cuối cùng là nhớ mẹ, mẹ có nhớ chúng con không ạ?”
Nghe con nói nhớ mình, Mục Nhan không khỏi đau lòng, kết quả lúc nghe được câu sau, Mục Nhan có hơi chột dạ, ngoại trừ lúc ban đầu chưa quen lắm, sự chú ý của cô sau đó được di dời, nên đúng là không nhớ đến chúng.
Nhưng điều này có thể ăn ngay nói thật sao?
Đương nhiên là không thể.
“Ừm, mẹ cũng nhớ các con.” Mục Nhan dịu dàng nói.
Nghe cô nói vậy, trên mặt ba cậu nhóc lập tức lộ ra nụ cười.
Sau đó, Mục Nhan chuyển đề tài sang nhiệm vụ của bọn chúng, dùng giọng nói dịu dàng trò chuyện với chúng, đồng thời còn an ủi chúng.
Ba cậu nhóc kia nghe, nỗi buồn xuân đi thu đến cũng qua, còn hăng hái bừng bừng tán gẫu với Mục Nhan về chương trình.
“Mẹ ơi, chỗ này có nhiều ngô và khoai tây lắm!”
“Và nho nữa.”
“Hôm nay chúng con đào khoai tây và hái ngô, chúng con còn giúp bố nữa đó!”
“...”
Nghe giọng nói mềm mại đáng yêu của đám nhóc, trái tim Mục Nhan mềm nhũn đến rối tinh rối mù.
Họ nói chuyện được một lúc, Diệp Hoài Cẩn đẩy cửa bước vào.
“Đến giờ ăn cơm rồi.”
Nói xong, nhìn thấy chúng đang gọi video với Mục Nhan, anh không khỏi nhíu mày: “Sao các con gọi được cho mẹ? Lấy điện thoại ở đâu?”
“Là chú quay phim cho ạ, mấy chú phỏng vấn bọn con, chúng con khóc vì nhớ mẹ, mấy chú không dỗ được chúng con, sau đó chúng con nói muốn đi tìm mẹ.” Diệp Vũ Hành nói dăm ba câu làm rõ mọi chuyện.
Nghe thế, Diệp Hoài Cẩn đưa tay về phía chúng: “Ba đứa đã nói chuyện một lúc rồi, đưa điện thoại cho bố nào! Ba đứa đi ăn cơm đi.”
Anh cũng nhớ vợ, bây giờ cần nói chuyện một chút.
Ba cậu nhóc đói bụng thật, nói tạm biệt Mục Nhan rồi đưa điện thoại cho Diệp Hoài Cẩn, sau đó đi ra ngoài.
Người trên màn hình điện thoại của Mục Nhan lập tức biến thành Diệp Hoài Cẩn.
“Đang làm gì vậy?” Diệp Hoài Cẩn cầm điện thoại và hỏi.
“Cho tụi Max ăn đó.”
“Em thật là nhàn hạ thoải mái.” Diệp Hoài Cẩn vừa nói, vừa đi ra ngoài.
“Anh và các con không ở đây, thời gian rảnh của em tất nhiên nhiều hơn.” Mục Nhan cười cười.
Lúc này, Diệp Hoài Cẩn đã cầm di động ra khỏi phòng.
Nhìn thấy Diệp Hoài Cẩn đi ra, tầm mắt ba cậu nhóc cũng nhìn sang.
Mục Nhan cũng thấy cảnh xung quanh Diệp Hoài Cẩn đã thay đổi, cô lại hỏi: “Tối nay mấy bố con anh ăn gì thế?”
“Ngô và khoai tây.” Diệp Hoài Cẩn nói xong thì thay đổi góc camera.
Hình ảnh cặp sinh ba mỗi đứa cầm một bắp ngô gặm nhất thời đập vào mắt Mục Nhan.
“Mẹ, mẹ ăn gì vậy?” Diệp Vũ Triết gặm một miếng ngô lớn, lờ mờ gọi Mục Nhan.
Diệp Hoài Cẩn xoay camera, sau đó ngồi xổm xuống, để cho bốn người đều có mặt trong điện thoại.
Lúc này, Mục Nhan cũng chuyển camera, sau đó nói: “Mẹ còn chưa ăn đâu! Nhưng bây giờ đang cho Max, Bánh Đậu và Tiểu Bạch ăn, mùi rất thơm, chắc chắn ăn rất ngon~”
Chỉ thấy trên màn hình là hình ảnh trong nồi đang nấu gì đó, nhìn qua rất bắt mắt, có thịt băm, củ cải đỏ, rau dưa... màu sắc cũng rất đẹp.
Ba đứa nhỏ nhìn đồ ăn nấu trong nồi, lại nhìn bắp ngô trong tay mình mà không khỏi bĩu môi.
Nhất là cậu hai Diệp Vũ Triết, cậu bé muốn khóc quá.
Nếu bọn chúng ở nhà, hiện tại bọn chúng có thể ăn thịt này!
Nhìn vẻ mặt ba cậu nhóc kia, Mục Nhan không nhịn được cười.
Sinh con nếu không phải để trêu chọc, vậy còn có ý nghĩa gì nữa?