Mục Nhan nhanh chóng nấu xong nước sốt, màu sắc trắng sệt làm người ta rất muốn nếm thử.
Chẳng nói tới mấy người lớn bên cạnh, ba đứa Diệp Vũ Thánh lúc này đã nhìn với vẻ thèm khát rồi.
“Mẹ ơi, khi nào mới được ăn ạ?” Diệp Vũ Triết nóng lòng hỏi, khi nói cậu còn liếm miệng nữa.
Bây giờ cậu thèm lắm rồi!
Nghe Diệp Vũ Triết hỏi, Mục Nhan cười: “Sắp rồi!”
Nói xong, Mục Nhan đã rưới nước sốt nấu xong lên cơm nếp, sự kết hợp của hai thứ này khiến gạo nếp trông càng thêm bóng bẩy, hạt nào hạt nấy đầy đặn.
Sau đó, Mục Nhan cầm trái xoài bên cạnh lên rồi bắt đầu gọt vỏ.
Xoài được cắt ra thật sự có thể nói là một tác phẩm nghệ thuật, tăng thêm không biết bao nhiêu độ mỹ quan.
Xoài cắt xong được bày ngay lên đĩa xôi nước cốt dừa, xôi xoài cứ thế được ra lò.
Trong không khí phảng phất hương thơm của xoài và nước cốt dừa, hai mùi thơm hòa quyện vào nhau làm người ta càng thêm thèm thuồng.
“Ăn được chưa ạ?” Thấy xoài và xôi đã được xếp ngay ngắn trong bát, cậu hai Diệp Vũ Triết nuốt nước miếng rồi kích động hỏi.
Những người khác cũng nhìn Mục Nhan với ánh mắt mong mỏi.
Không biết là tại vì sao mà khi nhìn món này, người ta cứ thấy muốn ăn.
Có lẽ là vì họ nhìn thấy một món ngon được tạo ra ngay trước mắt, vì thế có sự “xúc động” trong lòng chăng?
“Ừm, mọi người nếm thử được rồi.” Mục Nhan nói, cô lấy mấy cái muôi ở tủ bên cạnh rồi đưa cho tất cả mọi người tại trường quay.
Đưa cho họ xong, Mục Nhan nhìn Diệp Hoài Cẩn một cái, ý bảo chiêu đãi xong thì tiếp tục làm cơm chiên dứa.
Ba cậu nhóc cầm muôi xong thì nhìn Viên Bành Vũ và Triệu Dương, sau đó hí hửng nói: “Các chú mau nếm thử đi!”
Các chú nếm thử xong thì chúng cháu được ăn thử rồi.
“Các cháu ăn trước đi.” Viên Bành Vũ lập tức nói, dù rằng bây giờ anh ta muốn ăn lắm nhưng mà ba cậu nhóc đáng yêu này mong mỏi đợi chờ lâu thế rồi, họ động vào sẽ không xấu tính quá chứ.
“Không đâu ạ, người lớn ăn trước.” Diệp Vũ Thánh xua tay đầu tiên, vừa nói vừa nhìn Diệp Hoài Cẩn bên cạnh.
“Ngoan quá.” Chu Vãn bên cạnh nhìn ba cậu nhóc vừa cười vừa khen.
Lúc ấy Diệp Hoài Cẩn cũng cất lời: “Không cần để ý chúng đâu, mọi người cứ nếm thử trước đi.”
Nói xong, mắt Diệp Hoài Cẩn nhìn về phía Viên Bành Vũ.
Viên Bành Vũ nhận được ánh mắt thì lập tức xúc một thìa xôi và xoài rồi cho vào miệng.
Vừa đưa vào miệng, Viên Bành Vũ đã cảm nhận được vị chua ngọt của xoài và nước cốt dừa hòa quyện vào nhau, nhai xong thì cảm nhận được độ dẻo ngon của cơm nếp, sau đó anh ta giơ ngón cái với Mục Nhan, vừa ăn vừa nói không rõ: “Ngon quá.”
Món này thật là ngon quá đi!
Ngay sau đó, anh ta chẳng nghĩ gì nữa mà xúc thìa thứ hai.
Thấy hành động của Viên Bành Vũ, Triệu Dương và Chu Vãn bên cạnh cũng không để ý nữa, cũng bắt đầu đụng tay.
Sau khi ăn xong, phản ứng cũng y hệt Viên Bành Vũ, ăn miếng đầu lại muốn ăn miếng thứ hai, không thể kiểm soát tay được.
Cặp sinh ba nhìn thấy chiếc đĩa ngày một ít thì cũng không dè dặt nữa mà cũng đụng tay vào ngay.
Diệp Hoài Cẩn cũng ăn một miếng nhưng ăn một miếng xong thì không ăn nữa.
Mục Nhan nuôi miệng anh quen rồi, anh vẫn kiềm chế được trước món ngon. Quan trọng hơn là lát nữa Mục Nhan còn nấu món khác, anh giữ bụng thôi.
Nhìn ba lớn ba nhỏ ăn vô cùng vui vẻ, Diệp Hoài Cẩn xoay người đi tới cạnh Mục Nhan làm trợ thủ cho cô.
Nhân viên công tác đang quay phim thấy cảnh này chỉ cảm thấy tự dưng mình bị thồn cơm chó vào miệng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Dù sao thì trong ống kính của họ, chẳng bao lâu là đã thấy đôi vợ chồng này sát lại cạnh nhau, có thể nói là như hình với bóng*.
*Nguyên văn là 焦不离孟, 孟不离焦 (Tiêu bất ly Mạnh, Mạnh bất ly Tiêu) – Hai vị tướng Mạnh, Tiêu dưới trướng của Dương Duyên Chiêu, tình cảm của hai người vô cùng thân thiết, gắn kết như hình với bóng.
Các thợ quay phim nhanh chóng di chuyển ánh mắt mình khỏi đôi vợ chồng và nhìn sang hướng khác.
Khi ấy ba lớn ba nhỏ ở bên này đang tôi ăn một miếng anh ăn một miếng, đĩa xôi xoài nhanh chóng nhìn thấy cả đáy.
Thấy đĩa trống không, ba vị khách mời nhìn nhau, nét mặt hơi mất tự nhiên.
Ngược lại ba cậu nhóc đã quen rồi, ăn xong, chúng nhìn Mục Nhan và nói: “Mẹ ơi về nhà con vẫn muốn ăn món này, món này ngon thật luôn.”
“Ừm ừm.” Hai cậu nhóc còn lại cũng gật mạnh đầu, đúng là ngon quá trời!
Như thể mở ra một thế giới mới cho chúng, hóa ra mẹ còn làm được nhiều món khác mà chúng không biết!
Lúc ấy, Viên Bành Vũ nghe Diệp Vũ Thánh nói thì ngay lập tức phản ứng lại.
Đúng rồi! Mục Nhan là mẹ cặp sinh ba mà.
Họ được ăn cũng chỉ có hai ngày này thôi nhưng sau này cặp sinh ba vẫn được ăn thường xuyên, thảo nào lại có phản ứng thản nhiên như thế.
Đây chính là sự tự tin của người thường được ăn ngon đấy.
Sau đó, ánh mắt anh ta nhìn Diệp Hoài Cẩn đầy vẻ ngưỡng mộ đố kỵ.
Đây đúng là quán quân cuộc đời mà!
Anh có một người vợ xinh đẹp có tài bếp núc, lại còn có ba cậu con trai đáng yêu phát điên…
Thảo nào nói ảnh đế Diệp lo cho gia đình, nếu là anh ta thì chắc chắn khi có thời gian anh ta sẽ về nhà ngay.
Viên Bành Vũ khi ấy không biết được là suy nghĩ này của anh ta đã giống hệt với nhóm Văn Sâm tập trước.
Lại một người bị tài bếp núc của Mục Nhan chinh phục!
Mục Nhan nghe Diệp Vũ Thánh nói thì cũng xoay đầu rồi đáp: “Về nhà các con muốn ăn thì mẹ lại làm.”
Về mặt ăn uống, Mục Nhan khá là chiều chúng.
Ba cậu nhóc ngay lập tức thích thú nhảy cẫng lên.
Khi ấy, Mục Nhan thấy những người khác tại trường quay nhìn với vẻ mong mỏi như muốn gì đó, cô cười nhẹ: “Trước đó không phải mọi người đã mua món ăn từ quán chính sao? Có thể thử cùng một món, sau đó lại xem có chỗ nào cần thay đổi không.”
Nghe Mục Nhan nói vậy, những người khác cũng phản ứng lại ngay, sau đó Triệu Dương nhanh chóng cầm đồ ăn gói kín ra, họ tiếp tục nếm thử.
Sau khi ăn được mấy miếng, ba cậu nhóc đã có phán đoán của riêng mình trong lòng.
“Cũng ngon lắm mà không bằng chị làm.”
“Hương vị hai món tương đương nhưng ăn của chị ngon hơn.”
“Món của cô ngon hơn.”
Viên Bành Vũ, Triệu Dương và Chu Vãn cùng nhất trí nói.
Đến cả Chu Vãn có ý kiến với Mục Nhan cũng phải thừa nhận điểm này, tài bếp núc của Mục Nhan rất giỏi.
Điều này khiến cô ta hiểu được một điều rằng có lẽ có được vai khách mời chính của chương trình này không đơn giản chỉ dựa vào Diệp Hoài Cẩn mà còn là năng lực của chính Mục Nhan.
Nghĩ tới Diệp Hoài Cẩn, Chu Vãn giờ mới nhận ra vừa rồi lúc nếm thử, Diệp Hoài Cẩn không hề chạm tay, cô ta nhìn về phía anh một cái thì nhận ra anh đang kiên nhẫn gọt dứa.
Chu Vãn chỉ nghĩ tới một cụm từ.
Vợ hát chồng xướng.
Cô ta ngay lập tức thấy buốt lạnh trong lòng.
Nếu cứ thế này, dường như cô ta có thể thấy được hiệu quả cuối cùng của chương trình rồi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Độ thảo luận sẽ chạy đến đôi vợ chồng này hết!
Nghĩ vậy, Chu Vãn không nhìn nữa, nhưng mà lúc này trong lòng cũng không cảm thấy khó chịu lắm.
Mục Nhan không hề hay biết Chu Vãn đang nghĩ gì, sau khi được đối phương khen, cô mỉm cười: “Vậy chúng ta thử mấy món tiếp theo thôi.”
Lời vừa dứt, Viên Bành Vũ, Triệu Dương và cặp sinh ba gật mạnh đầu.
Lần này có lộc ăn quá!
Đến cả Chu Vãn thầm ghét Mục Nhan trong lòng nhưng miệng và khẩu vị vẫn thành thật với món ăn do cô nấu.
Rất nhanh, dưới tầm mắt khát khao của nhóm “có tâm hồn ăn uống”, Mục Nhan bắt đầu nấu món thứ hai, cơm chiên dứa.
Cho dầu vào chảo rồi thêm hành tây và hạt lựu phi thơm, tiếp đó cho cơm vào chiên để sử dụng sau, rồi lại cho thêm dầu, cho tôm, ớt chuông, đậu xanh, dứa, ngô… đã chuẩn bị sẵn vào xào chín. Sau đó cho cơm vào chiên đều, thêm gia vị chiên tung lên, cuối cùng cho cơm chiên vào đồ đựng làm từ dứa.
Sau khi cơm chiên dứa xong, lòng mọi người tại trường quay lại bắt đầu sôi sục lên.
Màu sắc món cơm chiên dứa này trông tươi hơn hẳn xôi xoài, ngửi hương thơm còn thơm hơn nhiều.
Lần này, không cần Mục Nhan và Diệp Hoài Cẩn nhắc, nhóm Viên Bành Vũ đã tự giác giơ cái tay tội lỗi về phía cơm chiên dứa.
Lúc cho vào miệng, tái hiện lại cả quá trình khi ăn xôi xoài.
Chẳng để lại một chút nào.
Chiến thắng liên tục với hai món khiến các khách mời hoàn toàn công nhận Mục Nhan.
Tiếp đó, Mục Nhan lại làm tôm chiên thơm giòn, hủ tiếu xào kiểu Thái mặn ngọt vừa phải, cua xào cà ri thơm cay, giòn rụm cùng với Tomyum đầy vị bản địa.
Từng đĩa được đưa lên đã được giải quyết gần như là trong thời gian ngắn.
Mà món ăn đóng gói từ nhà hàng dưới núi đã chuẩn bị từ trước đều bị thừa lại ngoại trừ tôm rang.
Không cần ai nói gì, kết quả đã cho thấy món ăn do “đầu bếp” Mục Nhan nấu đã chiến thắng rồi.
Sau khi thưởng thức bữa tối phong phú, tất cả mọi người đều dọn dẹp và chuẩn bị đồ cần thiết để ngày mai mở bán, sau đó ngồi xe từ trên đỉnh núi về khách sạn họ ở.
Nhưng khác với lúc đi im hơi lặng tiếng, khi quay về đã có rất nhiều fan hâm mộ chạy tới, chiếm hết mấy con đường to đường nhỏ trong khách sạn.
Khi chiếc xe định rẽ vào khách sạn từ xa, các fan hâm mộ này không chờ được nữa, bắt đầu lấy điện thoại ra chụp ảnh “thần tượng” của họ.
Nhất là các fan hâm mộ của Diệp Hoài Cẩn.
Khi nhìn thấy mặt thật bị lộ của vợ Diệp Hoài Cẩn, sau đó nghe nói Diệp Hoài Cẩn dẫn gia đình tham gia “Bố ơi! Mình đi đâu thế?”, trong thâm tâm họ đã sắp không đè nén được cảm xúc tràn trề nên đã đến đây canh chừng.
Trước đó họ thật sự mong rằng có thể tận mắt thấy sự thật trong câu “cả nhà năm người, ảnh đế xấu nhất”.
Bây giờ chờ được rồi, họ có thể không kích động ư?
Vì xe bên ngoài không thể vòng vào trong khách sạn nên nhóm Mục Nhan đành xuống xe trong ánh mắt của đám đông.
Ngay khi nhóm Mục Nhan xuống xe, mắt của không ít fan hâm mộ ngay lập tức sáng bừng.
Cuối cùng cũng tới rồi!
Chiếc điện thoại trong tay họ bắt đầu chụp ảnh.
Đầu tiên là nam thần, tiếp đó là vợ nam thần, cuối cùng là cặp sinh ba của nam thần.
Người nào người nấy đều chĩa thẳng vào cả nhà Mục Nhan.
Nhìn như vậy, trong lòng tất cả fan hâm mộ đều chỉ có một câu: Nhan sắc đỉnh thế này, đúng là họ không mất công đến mà!