Ngô Củ áp giải Nữ Tửu đi đến ngự hoa viên liền gặp Công tử Nguyên. Công tử Nguyên là đi giết người diệt khẩu, nào biết cái người hắn muốn tìm thế nhưng ở trong tay người khác. Công tử Nguyên vừa thấy, tức khắc cảm giác phi thường không đúng. Quả nhiên Công tử Củ mở miệng liền khiến Công tử Nguyên sửng sốt, vội vàng nói:
“Bản công tử cũng không biết cùng Nữ Tửu đê tiện này có cái gì để nói!”
Ngô Củ cười lạnh một tiếng, cũng không sốt ruột phủ nhận lời của Công tử Nguyên, chỉ là nhàn nhạt nói:
“Đúng không? Nhưng Nữ Tửu này có chuyện muốn nói cùng Công tử, hơn nữa là giáp mặt đối chứng.”
Công tử Nguyên cả kinh, đầu đầy mồ hôi lạnh, thoạt nhìn là thiếu kiên nhẫn, nhưng tất nhiên sẽ không thừa nhận, cũng cười lạnh nói:
“Đối chứng? Chỉ bằng nàng cũng xứng cùng bản Công tử nói chuyện?”
Ngô Củ cười nói:
“Ta đây xin hỏi Nhị công tử, hôm qua tại gia đã làm cái gì?”
Công tử Nguyên trong lòng “thình thịch” một chuỗi, phảng phất như có một đám ngựa chạy qua, nói:
“Làm cái gì? Ta có thể làm cái gì? Bất quá là uống rượu xem múa. Ta có thể làm cái gì?”
Ngô Củ nói:
“Chỉ sợ không dừng ở uống rượu xem múa? Nhị công tử muốn Nữ Tửu làm trò nhiều như vậy cung nhân dám nói ra sao?”
Công tử Nguyên một đầu đầy mồ hôi, đã nhịn không được giơ tay xoa xoa cái trán, cảm giác đây là từng bước bị ép sát.
Công tử Củ quả thực là khinh người quá đáng mà! Mặt mũi đều bị ném hết!
Tự nhân bên cạnh cùng cung nữ không biết cái gì, tuy rằng đều rũ đầu, vẻ mặt kính cẩn, nhưng không biết suy nghĩ cái gì, tròng mắt đảo tới đảo lui.
Còn có thật nhiều tự nhân cùng cung nữ đi ngang qua, đều hướng bên này nhìn, cũng không biết đã xảy ra sự tình gì.
Công tử Nguyên phát hiện miệng lưỡi Công tử Củ sắc bén, vì thế liền không để ý tới, ngược lại nhìn Nữ Tửu, ánh mắt mang uy hiếp, ngữ khí cũng là uy hiếp nói:
“Được lắm, bản Công tử muốn nhìn xem ngươi có thể nói ra cái gì? Bất quá bản Công tử trước tiên nói cho ngươi biết nếu ngươi nói gì đó phỉ báng bản Công tử, ngươi cẩn thận đó!”
Nữ Tửu sợ tới mức liền quỳ gối trên mặt đất, cũng không dám ngẩng đầu, run rẩy.
Ngô Củ liền nói:
“Mới vừa rồi ta đã nói nếu ngươi thành thật khai ra hết, ngươi chẳng những không chết, cũng không cần chịu khổ, ngược lại xem như đoái công chuộc tội.”
Nữ Tửu nhìn thoáng qua Ngô Củ. Công tử Nguyên lập tức sốt ruột nói:
“Này ngươi? Ngươi là thứ gì? Bất quá là một người không có mặt mũi mà thôi!”
Ngô Củ không giống Công tử Nguyên đỏ mặt tía tai, chỉ là nhàn nhạt cười, thoạt nhìn tâm tình cũng cực tốt.
“Ta là thứ gì? Không, hiện tại vấn đề chúng ta muốn biết không phải ta là thứ gì, mà là Nhị công tử đêm qua tại gia yến làm cái gì, không phải sao?”
Công tử Nguyên phát hiện, hắn muốn chuyển đề tài lần nào cũng đều bị Công tử Củ lái trở về, mỗi một lần đều như vậy, căn bản không thoát ra khỏi cái vòng này. Trong lúc nhất thời Công tử Nguyên không chịu được. Công tử Nguyên liền hung hăng trừng mắt Nữ Tửu trên mặt đất. Hai bên giằng co không ngừng. Công tử Nguyên vừa mắng vừa uy hiếp, Nữ Tửu sợ quá ngược lại không còn sợ, ngẩng cổ, nói:
“Là Nhị công tử! Nhị công tử ép tiện thiếp bỏ thứ gì đó vào rượu của Công tử Củ!”
“Ngươi nói cái gì!?”
Công tử Nguyên đột nhiên nổi giận gầm lên. Kỳ thật hơn phân nửa cũng không còn thanh thế. Bởi vì Nữ Tửu hô lên, Công tử Nguyên thiếu chút nữa bị dọa nằm liệt, đành phải trừng mắt nhìn Nữ Tửu.
Nữ Tửu lại có điểm sợ hãi, cúi đầu không ngừng run rẩy.
Công tử Nguyên nói:
“Ngươi vu hãm ta! Bản công tử không... không làm chuyện như vậy. Ngươi căn bản là vu hãm bản Công tử! Nói, ngươi rắp tâm gì!? Người nào sai khiến! Nếu nói ra, còn có thể lưu một cái mạng nhỏ, nếu không nói……”
Công tử Nguyên uy hiếp nói còn chưa xong, Ngô Củ đã cười nói:
“Nhị công tử, hà tất tức giận chứ? Chẳng lẽ thật sự nói trúng tâm khảm sao?”
“Phi!”
Công tử Nguyên đã tức điên rồi. Dù hắn đang cố áp chế Công tử Củ, nhưng cũng không có trấn định bình tĩnh. Bởi vì có tật giật mình nên hoảng hốt, căn bản bình tĩnh không được. Hắn lập tức tiến lên trước một bước, liền muốn động thủ.
Công tử Nguyên tuy rằng mới mười bốn tuổi, nhưng xem như đã trưởng thành, bên cạnh có không ít nữ nhân, cũng xem như khá già đời. Thời này trẻ em đều trưởng thành sớm, như ở trận Thời Thủy, Công tử Vô Khuy đã từng mặc giáp thượng chiến.
Đừng nhìn Vô Khuy gương mặt xinh đẹp, dáng người lại thon thả, kỳ thật cũng là nam nhân ngoan độc. Công tử Nguyên thân hình còn cao lớn hơn Công tử Vô Khuy, sức lực cũng không nhỏ. Hắn xông lên liền muốn động thủ cùng Công tử Củ.
Tử Thanh hoảng sợ, nhìn thấy Công tử Nguyên nảy sinh ác độc, cũng bất chấp cái gì, vội vàng xông tới, chặn ở giữa Công tử Củ và Công tử Nguyên.
Tử Thanh đột nhiên giang tay ra chắn. Công tử Nguyên thật giống như đánh vào tấm sắt.
“Ai u”
Một tiếng hô to, Công tử Nguyên liên tiếp lui vài bước. Tự nhân vội vàng nhào qua tiếp Công tử Nguyên đang lui về sau. Bởi vì lui mãnh liệt một chút, vài tự nhân té ngã trên mặt đất, Công tử Nguyên mới may mắn không có té ngã trên đất.
Công tử Nguyên hoảng sợ. Tử Thanh chỉ là tiểu đồng mười hai tuổi, còn chưa nẩy nở, dáng người gầy nhỏ, có lẽ không lợi hại.
Kỳ thật Công tử Nguyên nghĩ sai rồi. Tử Thanh tuy rằng tuổi không lớn, nhưng là người biết võ. Bởi vì Tử Thanh từ nhỏ bị người khi dễ, đã từng đi theo một thị vệ tập võ một thời gian. Sau đó đi theo Công tử Củ, hắn cũng bị ngược đãi. Khi được chọn làm mật thám, Tề Hầu cũng tuyển mấy sư phó dạy Tử Thanh võ nghệ.
Tử Thanh võ nghệ tuy rằng cũng không phải quá xuất chúng, nhưng bởi vì Tử Thanh có thể chịu khổ, cũng mạnh hơn so với người bình thường. Năng lực của hắn không giống vẻ ngoài nhỏ xinh.
Tử Thanh ngăn Công tử Nguyên. Công tử Nguyên lại được đỡ vững chắc, đá lại vào ngực Tử Thanh. Liền nghe được một tiếng va chạm, Ngô Củ hoảng sợ, vội vàng ôm lấy Tử Thanh, nói:
“Tử Thanh, có bị thương không?”
Tử Thanh cũng hỏang sợ. Không phải bởi vì Công tử Nguyên đá, Công tử Nguyên lần này so với khi hắn còn bé chịu khổ, thật sự không đáng giá nhắc tới. Hắn hoảng sợ bởi vì Công tử Củ ôm hắn vào ngực hô hào. Tử Thanh tức khắc mặt đỏ thẫm, vội vàng nói:
“Không có việc gì. Công tử, Tử Thanh thật sự không có việc gì.”
Ngô Củ thấy Công tử Nguyên động thủ, lập tức sắc mặt trầm xuống, nói:
“Nếu Nhị công tử sống chết không thừa nhận, còn động tay chân, đây không phải cho thấy đuối lý.”
Công tử Nguyên đã bất chấp tất cả, vén tay áo lên, lộ ra cánh tay thô, nói:
“Ngươi muốn thế nào? Bất quá chỉ là kẻ thất bại dưới tay Quân phụ của ta mà thôi. Ngươi còn muốn thế nào? Còn muốn bản Công tử ta nói với ngươi, phi! Dù ta cho người làm, vậy thì thế nào? Ai dám nói một chữ? Chỉ bằng Nữ Tửu này? Ha ha đừng để bản Công tử cười chết! Ta bóp chết nàng như bóp chết một con kiến nhỏ. Mà ngươi bất quá cũng chỉ là một con kiến lớn! Lại nói tiếp, tối hôm qua con kiến lớn nhà ngươi ở nơi nào? Trúng thứ kia, ha ha sẽ không đi đến chỗ Quân phụ đó chứ? Ngươi cũng có chút tư sắc, để ngươi hầu hạ nữ nhân ngươi không chịu, liền muốn bị nam nhân đùa giỡn!”
Tử Thanh tức khí đến mặt cũng xanh. Ngô Củ lại để tay ở trên vai hắn, không cho hắn đi lên động thủ. Ngô Củ cười tủm tỉm, một chút cũng không thấy tức giận, nói:
“Vậy xong rồi. Nhị công tử đã thừa nhận, so với không thừa nhận đã tốt hơn.”
Công tử Nguyên cười lạnh nói:
“Ta thừa nhận cái gì?! Ta thừa nhận cái gì? Đừng nói ta không thừa nhận, ta dù thừa nhận, ngươi có thể làm sao đây? Đánh ta? Ha ha ngươi thật sự dám đánh ta à! Ta thấy ngươi cũng không dám!”
Ngô Củ bình đạm cười, nói:
“Tử Thanh, ngươi nói xem năm nay cái dạng quái nhân gì cũng có. Bản công tử đã gặp qua người không biết thể diện, lại chưa thấy qua loại không biết xấu hổ đến nông nỗi này. Vội vàng tìm người tới đánh. Được!”
Ngô Củ đột nhiên nói một từ “được”, sau đó từ tự nhân phía sau lấy ra một cái roi da, đặt ở trong tay Tử Thanh, nói:
“Tử Thanh, Nhị công tử nếu không biết xấu hổ, thì ngươi cứ đánh hắn. Quất vào mặt.”
Tử Thanh hoảng sợ, nhìn nhìn roi trong tay.
Bên kia, Công tử Nguyên bị mắng, tức khắc rống giận, kéo tay áo tiến lên, nói:
“Ta không tin! Ta hôm nay liền đánh ngươi…Ai ui!!!”
Tử Thanh thấy hắn xông tới, nhất thời cũng là khẩn trương liền vung roi quất một cái.
Vừa rồi Công tử Nguyên cậy mạnh, nếu thật sự đá trúng người Công tử, chỉ sợ sẽ đá bị thương Công tử!
Công tử Nguyên còn không tin, tức khắc trên mặt có một cái dấu màu hồng, bị đánh đến choáng váng.
“Vụt!”
Một roi quất xuống, tức khắc cả ngự hoa viên vốn ồn ào tức khắc trở nên lặng yên không một tiếng động. Cho dù là cung nhân đi theo Công tử Nguyên hay cung nhân đi theo Công tử Củ, kể cả là Nữ Tửu bị bắt đến đối chứng, tất cả đều trợn tròn mắt. Nói thật ra, cả Tử Thanh cũng có chút trợn tròn mắt.
Không thể trách hắn, ai bảo Công tử Nguyên đang nói chuyện liền nhào tới.
Công tử Nguyên cũng trợn tròn mắt, duỗi tay sờ sờ vết thương trên mặt mình.
Chỉ có Ngô Củ bình tĩnh, hướng về phía Công tử Nguyên cười cười, nói:
“Nhị công tử đã vừa ý vừa lòng chưa? Tự tìm đánh? Ta thật đúng là lần đầu nhìn thấy. Nhị công tử quả nhiên không giống người thường, không giống người thường. Củ bội phục, bội phục!”
Công tử Nguyên bị quất một roi, Ngô Củ còn chọc tức chết người không đền mạng, nháy mắt đỉnh đầu Công tử Nguyên bốc khói. Một cổ hỏa khí dâng cao, giống như núi lửa sắp phun trào, hô to.
“Ngươi là tiện nhân!”
Ngô Củ cười nói:
“Mở miệng liền mắng chửi người không đúng đâu.”
Công tử Nguyên liền giậm chân, phảng phất như tiểu cô nương giận dỗi, lại không có giá trị vũ lực, thiếu chút nữa làm Tử Thanh cười ra tiếng.
Công tử Nguyên bị đánh, còn đánh ở trên mặt. Một tự nhân đi theo Công tử Nguyên vội vàng linh động, liền chạy về tìm viện binh. Cứu binh tất nhiên không phải Tề Hầu. Dù sao vừa rồi Công tử Nguyên đã thừa nhận đêm qua làm chuyện bỉ ổi, tìm Tề Hầu tới khẳng định là đuối lý. Cho nên tự nhân đặc biệt thông minh chạy đi tìm mẫu thân của Công tử Nguyên, Thiếu Vệ cơ.
Thiếu Vệ cơ ngày thường cũng mặc kệ Công tử Nguyên, chỉ lo bận rộn dưỡng dung nhan. Thiếu Vệ cơ sắp bước sang ba mươi tuổi, dung nhan không đợi người. Thừa dịp hậu cung Tề Hầu giai nhân còn thiếu, Thiếu Vệ cơ muốn bảo dưỡng chính mình, để được Tề Hầu yêu thích.
Nếu nói về tư sắc Thiếu Vệ cơ kỳ thật là người xuất sắc nhất trong ba vị thiếp phu nhân. Thời điểm Trưởng Vệ cơ gả tới, Thiếu Vệ cơ là cung nữ trong của hồi môn. Tề Hầu có thể coi trọng nàng, chứng minh nàng nhan sắc ở trên Trưởng Vệ cơ. Trịnh cơ cũng rất được sủng ái, bất quá Trịnh cơ được sủng ái cũng không phải bởi vì Trịnh cơ tư sắc mỹ lệ. Ngược lại, Trịnh cơ có chút thô, sở dĩ Trịnh cơ trở thành thiếp phu nhân, đó là bởi vì Trịnh cơ hiểu ý người, đặc biệt ôn nhu, nói trắng ra chính là một đóa bạch liên. Đương nhiên tất cả đều là giả.
Mà Thiếu Vệ cơ là loại vũ mị đa tình. Xuất thân cung nữ, nàng ca hát nhảy múa không cái nào không giỏi. Giai nhân yểu điệu động lòng người, quả thực chính là câu hồn đoạt phách. Có nam tử nào thấy nàng không nhìn vài lần?
Thiếu Vệ cơ đang ở trong phòng trang điểm chải chuốt, chờ đợi buổi tối Tề Hầu sẽ đến nơi này. Nàng chính là đang mộng đẹp, liền nghe thấy có người hoang mang rối loạn xông vào, kêu to:
“Vệ cơ nương nương, việc lớn không tốt! Công tử……”
Thiếu Vệ cơ vẫy vẫy tay, nói:
“Không thấy ta đang trang điểm sao? Công tử lại làm sao? Gây họa gì rồi? Chẳng lẽ lại đánh người? Tùy tiện lấy chút đồ tốt đi mua chuộc không phải được rồi sao. Thật là……”
Tự nhân vội vàng nói:
“Không phải, không phải, là Công tử bị người ta đánh!”
“Cái gì?”
Trong nháy mắt Thiếu Vệ cơ còn tưởng rằng mình nghe lầm, kết quả liền nghe được tự nhân nói:
“Là Công tử Củ. Công tử Củ ở trong ngự hoa viên cản lại Công tử, thế nhưng còn cho người dùng roi quất Công tử. Công tử trên mặt bị thương, cũng đấu không lại Công tử Củ. Nương nương mau đi cứu Công tử!”
Công tử Củ cũng dám đánh con của ta?
Thực mau Thiếu Vệ cơ cũng vọt tới ngự hoa viên. Quả nhiên liền nhìn thấy trên mặt Công tử Nguyên có một vết đỏ hồng sưng lên, thiếu chút nữa da tróc thịt bong, đánh đến thực sự lợi hại.
Công tử Nguyên nhìn thấy Thiếu Vệ cơ tới chống lưng, tức khắc tự tin tăng thêm. Thiếu Vệ cơ xông tới, hô to.
“Ngươi…… đồ tiện nhân này! Ngươi dám đánh con ta!”
Ngô Củ liên tục chắp tay nói:
“Không dám, không dám, là bản thân lệnh công tử tìm đánh.”
Thiếu Vệ cơ vừa nghe, tức khắc có chút mông lung. Bởi vì Công tử Củ nói thật tình thật ý, hơn nữa vẫn là nói thật. Công tử Nguyên vội vàng nói:
“Nói bậy! Mẫu thân, người này miệng rất đê tiện! Đừng nghe hắn nói bậy, hãy làm chủ cho con!”
Thiếu Vệ cơ nhìn con trai mặt có vết thương, đau lòng không chịu được. Đây cũng chính là thể diện, nếu người khác thấy, không chừng bị nói ra nói vào.
Ngô Củ cười nói:
“Vệ cơ nương nương sao không hỏi lệnh công tử đã làm chuyện tốt gì?”
Công tử Nguyên lại “Phi” một tiếng, nào còn dáng vẻ của Công tử, hoàn toàn giống như là lưu manh vô lại đường phố.
“Ta cái gì cũng không có làm!”
Thiếu Vệ cơ đại thể nghe xong, quả nhiên giống Công tử Nguyên không có sợ hãi, nói:
“Đừng nói con ta cái gì cũng chưa làm, dù có làm thì thế nào? Bằng ngươi? Thật là cười chết ta.”
Tử Thanh vừa nghe tức điên. Thiếu Vệ cơ cùng Công tử Nguyên quả nhiên là mẹ con. Hai người đều giống nhau vừa không biết xấu hổ, vừa vô lại.
Ngô Củ nói:
“Cũng không có gì, chỉ là muốn đòi lại một lời giải thích mà thôi.”
Thiếu Vệ cơ không có sợ hãi nói:
“Ngươi? Còn muốn giải thích? Ngươi áp sai chỗ rồi! Tiểu nha đầu này là Nữ Tửu đê tiện, ngươi dựa vào nàng? Hừ!”
Thiếu Vệ cơ cùng Công tử Nguyên vừa thừa nhận vừa không có sợ hãi. Ngô Củ cũng không khoan nhượng.
Công tử Nguyên xong lại, Tử Thanh lại dùng roi đánh vào mặt hắn.
Trong nháy mắt trong ngự hoa viên người vây xem càng nhiều. Cuối cùng Thiếu Vệ cơ còn không có sợ hãi lệnh người đi mời Tề Hầu tới, bắt đầu bán nước mắt.
Thiếu Vệ cơ nào nghĩ đến Tề Hầu nhanh như vậy liền tới đây, còn không có sợ hãi ôm con mình. Công tử Nguyên lúc này trên mặt lại có thêm một vết thương, hai vết thương vừa lúc tạo thành dấu chéo, vừa dữ dội vừa buồn cười.
Thiếu Vệ cơ ôm con khóc như có tang, hô to.
“Đồ…… đồ tiện nhân này! Dám đánh con ta! Con ta chính là trữ quân Tề quốc tương lai. Công tử Củ, ngươi thật to gan! Ngươi……”
Kết quả lời nói còn chưa xong, liền nghe được một tiếng cười lạnh truyền đến. Ngay sau đó một âm thanh có uy nghiêm lại trầm thấp vang lên. Tuy rằng không lớn, nhưng cũng đủ làm Thiếu Vệ cơ cùng Công tử Nguyên giật mình.
Tề Hầu tới rất mau. Hắn từ xa đi tới, ánh mắt lạnh lùng, nhưng miệng lại mỉm cười, nói:
“Ai là trữ quân Tề quốc tương lai, Cô sao không biết?”
Công tử Nguyên cùng Thiếu Vệ cơ đều bị dọa, vội vàng quỳ xuống. Cung nhân bên cạnh cũng quỳ xuống hành lễ. Tử Thanh sợ tới mức nhanh đem roi ném đi. Ngô Củ lại là không nhanh không chậm chắp tay hành lễ.
Tề Hầu thời điểm lại đây còn không mấy tin được cái từ “quất”, còn tưởng rằng là Thiếu Vệ cơ nói ngoa. Bất quá lúc này vừa thấy, không thể không tin. Công tử Nguyên rất thảm, trên mặt có một cái dấu chéo, thoạt nhìn rất buồn cười. Hắn quỳ trên mặt đất, giả bộ vẻ mặt đáng thương.
Thiếu Vệ cơ hoàn toàn dùng nước mắt tấn công, khóc cơ hồ muốn tắt thở, ôm chân Tề Hầu, nói:
“Quân thượng! Quân thượng, ngài phải thay Nguyên Nhi làm chủ a! Nguyên Nhi bị tiện nhân kia đánh! Quân thượng! Tiện nhân còn vu khống Nguyên Nhi, muốn vu oan giá họa, ô ô ô... Quân thượng……”
Ngô Củ cũng chưa nói. Thiếu Vệ Cơ đã khóc lóc cáo trạng.
Tề Hầu còn ở đang vì chuyện Văn Khương mà phiền lòng. Kết quả hiện tại hay rồi, có người ở bên tai hắn khóc sướt mướt, trong lòng hỏa khí nháy mắt tăng lên, lạnh giọng nói:
“Khóc cái gì mà khóc, thành bộ dáng gì?”
Thiếu Vệ cơ vừa nghe, không dám khóc, nước mắt treo ở trên mặt, âm thanh tức khắc liền không có, nhanh rụt tay trở về.
Tề Hầu lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người. Cung nhân vây xem không ít. Công tử Nguyên trên mặt có cái dấu chéo lớn. Mà Thiếu Vệ cơ như hoa lê dính hạt mưa. Trên mặt đất có một cái roi. Bên cạnh còn quỳ một Nữ Tửu bị trói gô cũng đang khóc. Toàn bộ ngự hoa viên phảng phất như hiện trường buổi pháp sự khóc tang.
Tề Hầu nói:
“Rốt cuộc là sao?”
Công tử Nguyên cướp lời nói:
“Quân phụ, là nhị bá không biết vì sao đột nhiên vu hãm nhi thần. Nói… Nói… ai... Nhị bá nói thật sự dơ bẩn bất kham. Nhi thần, nhi thần thật khó mở miệng!”
Ngô Củ cười một tiếng, nói:
“Nếu Nhị công tử không thể mở miệng, vậy để cho Nữ Tửu tới nói?”
Công tử Nguyên chỉ là làm bộ yếu thế thôi, nào biết Công tử Củ tiếp lời, lập tức sốt ruột nói:
“Quân phụ, Nữ Tửu kia……”
Hắn còn chưa nói xong, Tề Hầu đã lạnh lùng nói:
“Câm miệng! Thời điểm cho ngươi nói, ngươi không nói. Hiện tại cút sang một bên chờ đi.”
Công tử Nguyên lập tức hoảng sợ, vội vàng trốn ở một bên.
Ngô Củ lệnh Nữ Tửu đem sự tình nói ra. Nữ Tửu tuy rằng sợ hãi, nhưng đã nháo đến đông đủ mọi người, tóm lại cùng lắm thì chết. Vì thế cá chết lưới rách, nàng liền đem tất cả nói ra.
Đêm qua, Công tử Nguyên đột nhiên tìm Nữ Tửu hầu hạ vị trí Công tử Củ ngồi. Hắn muốn bỏ thêm vào rượu một ít dược, còn muốn người khác không biết, thần quỷ không hay. Nữ Tửu không muốn làm loại chuyện này, nhưng Công tử Nguyên năn nỉ ỉ ôi, còn uy hiếp. Nữ Tửu không dám từ chối, liền giúp Công tử Nguyên.
Tề Hầu không khỏi nheo nheo mắt. Bởi vì hôm qua Công tử Củ trúng dược, hắn cũng biết. Nếu không phải Tề Hầu đem người mang đi, chỉ sợ đã phát sinh sự tình gì rồi. Cho nên Nữ Tửu vừa nói chuyện này, hắn liền hiểu rõ.
Sắc mặt Tề Hầu nháy mắt lại khó coi. Công tử Nguyên vừa thấy, lập tức nói:
“Không không không, là bọn họ thông đồng, vu hãm nhi thần!”
Công tử Nguyên tuy rằng khẩn trương, nhưng hắn vẫn có chút ưu thế, hắn chính là Công tử. Chỉ là lời Nữ Tửu nói, lại không có chứng cứ, liều chết không nhận, người khác cũng không có biện pháp. Tề Hầu nếu muốn trị hắn, nhiều lắm chính là mở một con mắt nhắm một con mắt, hoặc là trực tiếp nhắm mắt lại mặc kệ. Bằng không con mình làm loại chuyện này, cũng không có chứng cứ, chẳng lẽ làm trò cười cho người ngoài xem, mất thể diện không phải sao?
Con mất thể diện, không phải cũng là phụ thân cũng mất thể diện sao?
Tề Hầu ánh mắt lạnh lùng. Thiếu Vệ Cơ nói:
“Các ngươi ngậm máu phun người. Con ta không làm loại chuyện bỉ ổi hạ tiện này!”
Công tử Nguyên nghe nói “bỉ ổi, hạ tiện” da đầu tê dại, nhưng vẫn cứ gật đầu hưởng ứng. Lúc này liền phải cố gắng chống chế, có thể chống được mới là người thắng.
Ngô Củ kỳ thật cũng không có chứng cứ, chỉ là tay không tới bắt sói. Chỉ muốn giảm uy phong của Công tử Nguyên khiến hắn sợ hãi một chút.
Ngô Củ cũng biết rõ chuyện này chỉ có một Nữ Tửu làm chứng. Nữ Tửu địa vị hèn mọn dù nói ra cũng không có lợi, dễ dàng bị Công tử Nguyên chối bỏ. Công tử Nguyên là con Tề Hầu, việc này nếu không có chứng cứ vô cùng xác thực, Tề Hầu vì mặt mũi liền theo bản năng bảo vệ con mình.
Ngô Củ đều biết, tới tìm Công tử Nguyên cũng không phải thật sự muốn thế nào. Nhưng do Công tử Nguyên hạ bẫy rập, cũng không thể cứ chịu như vậy, cũng cần cho Công tử Nguyên biết mình cũng là người có cá tính, để hắn lần tới không dám trêu chọc mình nữa.
Hiện giờ đến lúc này, Công tử Nguyên sợ tới mức khổ sở, mặt bị đánh có dấu chéo, Ngô Củ đã cảm thấy mỹ mãn. Ngô Củ thấy hôm nay mình đã thắng lớn. Nhưng mà làm Ngô Củ không nghĩ tới chính là Nữ Tửu đột nhiên nói:
“Quân thượng! Tiện thiếp nói đều là thật! Thật sự không dám gian dối! Là thật sự! Tiện thiếp… Tiện thiếp vì bảo vệ mạng, cũng không có đem tất cả cho vào rượu của Công tử Củ. Còn… còn để lại một ít. Cái thứ kia căn bản không phải tiện thiếp có thể lấy tới tay.”
Nữ Tửu vừa nói xong, tất cả mọi người đều chấn kinh rồi. Ngô Củ lại là có thu hoạch ngoài ý muốn.
Cẩn thận nghĩ lại, Ngô Củ thấy cũng đúng. Hôm qua tuy rằng trúng thuốc, nhưng tựa hồ không quá mạnh. Ngô Củ chỉ là dựa vào chính mình liền có thể giải.
Nữ Tửu biết mình chỉ là chốt thí, sợ Công tử Nguyên loại bỏ nàng, cho nên cố ý để lại một phần thứ kia để làm lợi thế cuối cùng uy hiếp Công tử Nguyên. Nếu nàng có việc gì thì sẽ đem lấy ra.
Công tử Nguyên vừa nghe, đại kinh thất sắc. Trong cung đình dược vật cũng không hiếm thấy, hơn phân nửa là quý tộc muốn y quan điều phối ra để trợ hứng. Loại đồ vật này tất cả đều dùng dược liệu quý báu, cho nên người bình thường căn bản không có, càng đừng nói một nô lệ như Nữ Tửu.
Tề Hầu híp mắt, nói:
“Hử? Thứ đó ở nơi nào, đưa cho Cô nhìn xem.”
Công tử Nguyên cùng Thiếu Vệ cơ choáng váng. Thiếu Vệ cơ dùng sức nhìn Công tử Nguyên. Công tử Nguyên mồ hôi đầy đầu, nói:
“Không không không! Là bọn họ vu hãm con! Không phải thật sự!”
Ngô Củ cười tủm tỉm nói:
“Có phải thật sự hay không, đi xem liền biết.”
Ngô Củ thật không nghĩ tới, hôm nay tay không đã bắt được sói to?
Nữ Tửu không dám giấu, nhanh chóng chỉ chỗ để cung nhân đi lấy. Bởi vì để ngừa có người động tay chân, Tề Hầu lệnh người của mình đi theo qua. Quả nhiên ở trong phòng Nữ Tửu lấy ra một cái bọc nhỏ.
Cung nhân đem bọc nhỏ trình Tề Hầu. Tề Hầu đem bọc nhỏ chậm rãi mở ra. Quả nhiên là một ít bột phấn, lượng còn không ít, vừa mở ra là có thể ngửi được mùi nhàn nhạt.
Tề Hầu biến sắc.
“Bịch!”
Công tử Nguyên liền quỳ xuống trên mặt đất, mặt xám như tro tàn nói:
“Đây là…… là bọn họ vu hãm nhi thần.”
Công tử Nguyên nói đã không còn tự tin, rốt cuộc nhân chứng vật chứng có đủ. Lúc trước Công tử Nguyên còn không có sợ hãi chống chế, hiện tại muốn chống chế cũng không được, sắc mặt hôi bại càn quấy.
Tề Hầu lại là cười lạnh nói:
“Chuyện tới hiện giờ, còn muốn chống chế sao?”
Công tử Nguyên sợ tới mức thiếu chút nữa ngã lăn dưới đất. Thiếu Vệ cơ lúc này nhào lại, nói:
“Quân thượng…… Quân thượng, Nguyên Nhi còn nhỏ! Nguyên Nhi còn nhỏ, nhất thời ngoan tâm, không phải cố ý!”
Nàng nói, quay đầu nhìn về phía Ngô Củ, điềm đạm đáng yêu khóc lóc kể lể.
“Ngài là nhị bá của Nguyên Nhi, là trưởng bối. Nguyên Nhi chỉ là bướng bỉnh một chút, cũng không có ác ý. Ngài đại nhân đại lượng, liền tha thứ cho Nguyên Nhi đi!”
Ngô Củ cười nói:
“Ý? Củ hiện tại lại là trưởng bối của Nhị công tử sao? Sao mới vừa rồi Củ nghe nói mình là bỉ ổi tiện nhân kìa?”
Thiếu Vệ cơ sắc mặt trắng bệch. Tề Hầu sắc mặt cũng khó coi, xanh mét một mảnh, giống như phải bộc phát bất cứ lúc nào.
Công tử Nguyên sợ tới mức nói liều:
“Quân phụ! Quân phụ ngài nghe nhi thần nói một lời. Chuyện này không phải ta, là Văn Khương cô cô làm chủ! Là Văn Khương cô cô! Cùng nhi thần không có quan hệ.”
Lần này Văn Khương lại bị lôi tới, mọi người đều bất ngờ. Hôm qua Ngô Củ còn tưởng rằng Văn Khương là nhặt dưa vớt, không nghĩ tới cũng là người phía sau màn.
Tề Hầu nheo nheo mắt, như đang nghĩ tới cái gì đó.
Văn Khương?
Công tử Nguyên tố giác Văn Khương, còn thêm mắm thêm muối nói:
“Hết thảy đều là Văn Khương cô cô sai sử nhi thần làm. Văn Khương cô cô nói nàng đối với nhị bá một mảnh tình sâu, nhưng cầu mà không được. Vì tình thân, nhi thần cũng không khỏi bị đả động. Văn Khương cô cô còn lấy chết ép bức, nhi thần làm vãn bối, không dám từ chối. Là…… là nhất thời mềm lòng, nhất thời hồ đồ giúp Văn Khương cô cô. Thật sự… là sự thật! Quân phụ, nhi thần bị oan uổng!”
Ánh mắt Tề Hầu rõ ràng dao động một chút. Vừa rồi hắn còn vì chuyện Văn Khương mà phiền lòng, hiện giờ Công tử Nguyên cho hắn một cơ hội.
Ánh mắt Tề Hầu cùng Ngô Củ vừa lúc chạm vào nhau. Ngô Củ một chút liền minh bạch ý Tề Hầu.
Tề Hầu nhàn nhạt nói:
“Nói như thế... liền truyền Văn Khương tới cùng ngươi đối chất.”
Đối chất……
Công tử Nguyên lại có điểm chân mềm. Văn Khương chủ mưu là Công tử Nguyên thêm mắm thêm muối, nếu bị vạch trần, đến lúc đó không biết sẽ thế nào. Nhưng Công tử Nguyên không có cách nào khác. Cung nhân thực mau liền đi truyền Văn Khương.
Văn Khương còn muốn nói mình say rượu không tới, nhưng mà lúc này cũng không phải là “mời”, mà là "truyền”.
Văn Khương rửa mặt chải đầu trang điểm, khoan thai tới muộn. Mọi người ở trong ngự hoa viên đợi ước chừng một canh giờ. Chờ đến Tề Hầu không còn kiên nhẫn, hỏa khí nghẹn ở ngực, nghẹn đến mức thật sự khó chịu.
Ngô Củ vẫn luôn đứng, thân mình có chút mỏi mệt, hơn nữa đêm qua thật “làm lụng vất vả”, đã là không đứng nổi, mồ hôi từ trên trán trượt xuống dưới.
Tề Hầu nhàn nhạt nói:
“Người đâu, ban chiếu.”
Cung nhân thực mau trải thêm chiếu ở trong hoa viên, Tề Hầu nói:
“Nhị ca mời ngồi.”
Ngô Củ chối từ một phen, nhưng thật sự không đứng được, nên ngồi xuống.
Tề Hầu cho Công tử Củ ngồi xuống, nhưng không cho Công tử Nguyên cùng Thiếu Vệ cơ ngồi. Công tử Nguyên liền quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu. Thiếu Vệ cơ cũng không đứng nổi, vì sẽ cao hơn Tề Hầu, đành phải quỳ gối một bên.
Văn Khương còn tưởng rằng Tề Hầu kêu nàng đi đến ngắm hoa dụ dỗ, rửa mặt chải đầu trang điểm thật đẹp, lúc này mới khoan thai tới muộn. Kết quả tới gần, liền nhìn thấy không đúng. Công tử Nguyên quỳ trên mặt đất, trên mặt còn dấu vết bị đánh, ngay cả Thiếu Vệ cơ vẫn luôn được sủng ái cũng quỳ gối một bên.
Mà Công tử Củ cùng Tề Hầu ngồi ở trên chiếu, bên cạnh còn có một Nữ Tửu bị trói.
Văn Khương gặp qua việc đời, lúc này biết cậy thế thực không đúng, trong lòng thấp thỏm đi qua, cười nói:
“Văn Khương diện kiến Quân thượng.”
Tề Hầu lạnh lùng nhìn Văn Khương, nói:
“Văn Khương tỷ tỷ đại giá, thật là quá phô trương, làm Cô cùng nhị ca đợi ước chừng một canh giờ.”
Văn Khương nghe khẩu khí Tề Hầu lạnh như băng, mở miệng cũng không ân cần giống hôm qua, trong lòng càng thấp thỏm, bắp chân chuột rút, nói:
“Là…… Văn Khương hôm qua uống rượu quá nhiều, không dậy nổi, thế cho nên thất thố……”
Tề Hầu lạnh lùng cười
“À”
Tiếng cười trầm thấp khàn khàn, rất có sức hút, dễ nghe nhưng là quá lạnh nhạt.
“Hôm qua uống rượu quá nhiều? Nói cũng phải. Cô vừa lúc muốn hỏi Văn Khương tỷ tỷ, hôm qua ở trong yến tiệc, làm cái chuyện tốt gì?”
Văn Khương chớp mắt. Ngô Củ ngồi im. Công tử Nguyên mặt bị thương còn quỳ.
Chẳng lẽ sự tình hôm qua bị lộ? Hơn nữa chắc là Công tử Nguyên đem mình bán rồi!
Văn Khương tức khắc tức giận đến không chịu được, nhưng đành phải điềm đạm đáng yêu giả ngu, nói:
“Văn Khương… Văn Khương không biết Quân thượng nói cái gì…”
“Không biết?”
Tề Hầu đột nhiên quát lạnh một tiếng.
“Còn muốn giả ngu sao?!”
Hắn nói, đem một cái bọc nhỏ ném ở trước mặt Văn Khương. Bọc nhỏ trong nháy mắt liền vỡ ra, bột phấn thiếu chút nữa bay lên. Văn Khương vừa thấy, tức khắc che lại miệng mũi, liên tục lui về phía sau, để tránh xấu hổ trước mặt mọi người. Nàng sợ tới mức mồ hôi lạnh ròng ròng.
Công tử Nguyên vừa thấy thế, lập tức nói.
“Là… Là Văn Khương cô cô ép con làm. Nhi thần thật sự là nhất thời hồ đồ!”
Văn Khương vừa nghe, lập tức mày liễu nâng cao, nói:
“Cái gì? Ta ép ngươi làm?! Ngươi nói chuyện gì khó nghe như thế?!”
Công tử Nguyên tính toán bất chấp tất cả. Dù gì Văn Khương cũng không ở Lâm Tri Thành, muốn đem tất cả sự tình đẩy ở trên người Văn Khương.
“Chính là cô cô! Cô cô luyến mộ nhị bá, biết lòng ta mềm, khiến ta làm chuyện thiếu đạo đức! Quân phụ, nhi thần đã biết sai rồi! Biết sai rồi! Cầu Quân phụ cho nhi thần một cơ hội hối cải…”
Văn Khương đại kinh thất sắc, nói:
“Ngươi nói cái gì?! Ngươi……”
Văn Khương là người đanh đá, đặc biệt thời trẻ gả đến Lỗ quốc, được Lỗ Công sủng hư, lúc sau về tới Tề quốc, được Chư Nhi chiều chuộng. Hai nam nhân đều sủng nàng. Hai nam nhân chết, Văn Khương tuy rằng không dám về Lỗ quốc, nhưng đường đường là mẫu thân Lỗ Công, chính là quốc mẫu, lời nói cũng có chút phân lượng.
Văn Khương lần đầu tiên bị người vu hãm, lập tức không thuận theo, không buông tha, muốn cùng Công tử Nguyên la lối khóc lóc lý luận.<HunhHn786>
Tề Hầu tức khắc hô to một tiếng, nói:
“Đủ rồi!”
Mọi người đều bị dọa chết khiếp, duy nhất Ngô Củ an an ổn ổn. Trận này ngoài ý muốn rất nhiều, hơn nữa đều là ngoài ý muốn kinh hỉ cho Ngô Củ.
Vai Ngô Củ muốn diễn đã diễn xong rồi, còn lại để xem bọn họ chó cắn chó, còn có Tề Hầu ngồi thu dọn tàn cục. Ngô Củ cười tủm tỉm nhìn Tề Hầu gầm lên.
“Nhìn xem các ngươi phun vào mặt nhau, thành bộ dáng gì!”
Công tử Nguyên cùng Văn Khương đều biết cách làm người của Tề Hầu. Tề Hầu là người tàn nhẫn độc ác. Khi còn bé làm bộ ngu dốt, lớn lên lại trầm ổn cẩn thận, hơn nữa thủ đoạn ngoan độc.
Tề Hầu phát giận, hai người kia không dám nói thêm nữa. Mà Thiếu Vệ cơ đã sớm lẫn tránh ở một bên, trong lòng sinh hối hận. Sớm biết như thế liền không tới quản chuyện này.
Tề Hầu lạnh lùng nói:
“Hôm nay việc này, trong lòng Cô đã có tính toán. Nhị công tử thân là con Cô, lại không làm gương tốt, ngược lại làm việc vô lại, nếu không phạt chính là để người bắt chước làm theo.”
Công tử Nguyên vừa nghe, trong lòng “lộp bộp”.
Xong rồi, bản thân mình muốn chặn cửa, kết quả áp sai rồi. Quân phụ thế nhưng bảo vệ Văn Khương cô cô, không có bảo vệ mình. Lời này nói ra đều là chính mình sai, hoàn toàn không có để Văn Khương dính vào chuyện này!
Công tử Nguyên không biết hôn sự của Công tử Vô Khuy còn cần Văn Khương thuyết phục Lỗ Công. Đương nhiên muốn Văn Khương làm việc cần dụ dỗ, cho Văn Khương một cái ngon ngọt. Nếu bắt được nhược điểm của nàng sao lại không làm. Mà Công tử Nguyên thật là không biết sống chết, cũng nên trừng phạt một phen.
Tề Hầu nói tới đây, lại nhìn về phía Ngô Củ, nói:
“Chuyện này, liền để nhị ca tới xử lý đi.”
Công tử Nguyên đại kinh thất sắc, nói:
“Quân phụ……”
Thiếu Vệ cơ cũng khóc sướt mướt.
“Quân thượng, ngài đây là muốn bức tử Nguyên Nhi a! Công tử Củ tàn nhẫn độc ác, chỉ sợ đối với Nguyên Nhi bất lợi…”
“Đủ rồi!”
Tề Hầu lạnh lùng gào to một tiếng.
“Sớm biết có việc hôm nay, hà tất làm chuyện bỉ ổi kia. Cô dù không có đứa con này, cũng không cần loại người vô sỉ.”
Hắn nói lời này khiến Công tử Nguyên cùng Thiếu Vệ cơ sợ quá sức. Ở cổ đại, không có con nối dõi chính là tội lớn, nhưng mà Tề Hầu thế nhưng nói ra lời tuyệt tình. Dù không có con, cũng không cần Công tử Nguyên vô sỉ. Tuy rằng có thể là nhất thời nói ra, nhưng cung nhân vây xem nhiều như vậy, còn có đại thần Cao Hề cùng Quốc Ý Trọng, tất cả đều nghe qua, còn không lập tức loan truyền sao? Công tử Nguyên lập tức liền minh bạch đại thế đã mất……
Kỳ thật không phải Tề Hầu tức khí mà nói, mà là lời trong lòng muốn nói, vẫn luôn nghẹn. Từ khi lần nữa mở mắt ra, liền vẫn luôn nghẹn ở trong lòng, đó là lời chân thật nhất.
Chúng thần sợ tới mức hai mặt nhìn nhau, nhưng không dám nói lời nào. Công tử Nguyên nằm liệt trên mặt đất, sự tình nháo đến đã không thể vãn hồi.
Ngô Củ lại nhàn nhạt nhìn, cũng không biết Tề Hầu là người trọng sinh, còn tưởng rằng Tề Hầu nói chính là do tức giận. Tục ngữ nói, đánh gãy xương cốt còn hợp với gân, càng đừng nói là cốt nhục tình thân.
Ngô Củ cần cho Tề Hầu mặt mũi, đặc biệt khi có các đại thần ở đây.
Nếu mình thật sự nghiêm khắc trừng phạt Công tử Nguyên, mặt mũi Tề Hầu kỳ thật cũng khó coi, cần một cách giải hận, lại không đau không ngứa!
Ngô Củ ngay sau đó cười, định liệu trước nói:
“Như vậy, Củ liền cung kính không bằng tuân mệnh.”
Công tử Nguyên hung hăng nhìn chằm chằm Ngô Củ. Trên mặt Ngô Củ lại treo nụ cười giảo hoạt, nhàn nhạt nói:
“Vậy Củ liền thỉnh Quân thượng phạt Công tử Nguyên… đến thiện phòng làm thiện phu hai tháng. Lao tâm trí, khổ gân cốt, cũng rèn luyện cho Nhị công tử. Hy vọng sau này có thể thoát thai hoán cốt.”
Ngô Củ nói lời này, toàn bộ mọi người đều kinh ngạc. Vẻ mặt Văn Khương không thể tin tưởng nhìn Ngô Củ. Thiếu Vệ cơ cùng Công tử Nguyên cũng vậy, bất quá sau đó hai người lại hung hăng nhìn Ngô Củ. Bọn họ tất nhiên nghĩ là Công tử Củ muốn làm nhục bọn họ.
Dù sao thiện phu không khác nô lệ. Bất quá bọn họ cũng không nghĩ, Tề Hầu đã nói ra câu không có con cũng không cần Công tử Nguyên, làm thiện phu đã là chuyện quá tốt rồi.
Tề Hầu cũng khó có được lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, ngay sau đó cười một tiếng. Hắn biết Công tử Củ là cho hắn mặt mũi. Nếu chuyện này trừng phạt thực nghiêm túc, truyền ra Tề Hầu mặt mũi cũng khó còn.
Hiện giờ nghe tới như là chê cười, dù gì Tề quốc hình pháp không có phạt làm đầu bếp như vừa nói. Hơn nữa Ngô Củ còn mượn chuyện này châm chọc Tề Hầu. Lúc ấy Tề Hầu cũng là muốn Ngô Củ đi làm đầu bếp.
Tề Hầu nghĩ thầm.
Còn tưởng rằng mình lòng dạ hẹp hòi, thì ra Công tử Củ mới là người thật sự lòng dạ hẹp hòi.
Tề Hầu cười nói:
“Nhị ca nghĩ kỹ chưa? Không hối hận.”
“Củ nghĩ kỹ rồi, không hối hận.”
Tề Hầu gật gật đầu, phất tay nói:
“Vậy làm theo đi.”
Công tử Nguyên cùng Thiếu Vệ cơ đều xấu hổ và giận dữ. Lúc trước Công tử Nguyên còn chế nhạo thiện phu Củ, kết quả hiện tại cũng biến thành thiện phu. Công tử Nguyên tự nhận huyết thống thanh cao, trừng phạt này thực đau, cơ hồ đem Công tử Nguyên bóp chết.
Chuyện này nói xong, Văn Khương không có bị trừng phạt, nhưng mọi người đều biết nàng thoát không khỏi có quan hệ. Tề Hầu đứng dậy, nhàn nhạt nói:
“Nhị ca cùng Văn Khương tỷ tỷ theo Cô, những người khác đều tan đi.”
Văn Khương trên trán đổ mồ hôi, trong lòng thấp thỏm, nhưng không dám từ chối, cúi đầu đi theo Tề Hầu.