Vô Củ

Chương 244: Cứng rắn



Ngô Củ ngồi xe lăn dạo ở bên ngoài một hồi có chút mệt. Tề Hầu liền đưa Ngô Củ trở về phòng. Bởi vì phía sau lưng có thương tích, Ngô Củ nằm cũng không được, không thể làm gì khác hơn là ôm chăn nằm úp trên giường.

Tề Hầu xoa xoa hai chân cho Ngô Củ, vào lúc này có người gõ cửa. Yển Cưu từ bên ngoài đi vào, thấp giọng nói:

"Tề Công, Yển Cưu có việc bẩm báo."

Tề Hầu thấy Yển Cưu nhìn mình, liền nói với Ngô Củ:

"Nhị ca, Cô đi ra ngoài một chốc."

Ngô Củ ngẩng đầu lên nhìn Tề Hầu cùng Yển Cưu, ngờ vực nói:

"Hai người các ngươi làm cái gì? Còn lén lén lút lút cấu kết sau lưng Quả nhân?"

Tề Hầu bị vẻ mặt hờn dỗi kia chọc cười, nói:

"Cái gì lén lén lút lút?"

Ngô Củ nói:

"Chẳng lẽ là quang minh chính đại cấu kết trước mặt Quả nhân?"

Yển Cưu nhất thời toát ra mồ hôi lạnh. Tề Hầu nói:

"Chỉ là không muốn Nhị ca nhiều bận tâm."

Ngô Củ nói:

"Ở nơi này nói đi."

Yển Cưu bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là chắp tay nói:

"Vương thượng, Tề Công, ngày ấy nước lũ sụp lều, quả nhiên có vấn đề."

Tề Hầu híp mắt nói:

"Làm sao vậy?"

Thì ra lều không phải bởi vì không chịu được mưa to cùng nước lũ nên sụp xuống, mà là bị người phá hoại. Những thanh gỗ làm cột chống đỡ lều đều bị người cắt, hơn nữa trời mưa, còn có nước lũ, tất nhiên rất nhanh đã sụp đổ. Khi Ngô Củ và đoàn người chạy tới, vội vàng di dời dân chạy nạn, căn bản không có chú ý cột trụ đã bị người động chân động tay. Tuy rằng lều trên cao không có bị nước lũ tập kích, thế nhưng bị mưa to liên miên, rốt cục không chịu đựng được, lần lượt sụp xuống. Yển Cưu tự mình đi nhìn hiện trường, phát hiện vết tích cột trụ không phải gãy bình thường, ít nhất bị đứt hơn phân nửa.

Tề Hầu nghe, trở nên âm trầm. Ngô Củ hơi kinh ngạc, nói:

"Có người muốn ám hại Quả nhân? Vì sao?"

Tề Hầu nói:

"Rất đơn giản, không nằm ngoài tiền bạc cùng quyền lợi. Nhị ca khẳng định gây trở ngại chuyện phát tài của ai đó, hoặc là cản trở quyền lợi."

Ngô Củ suy nghĩ một chút, trong đầu mơ hồ có chút đáp án. Đột nhiên nghĩ đến trước đó Công tử Bạch nói bọn họ gặp thích khách, Ngô Đao bị chút vết thương nhẹ. Cứ như thế liên tưởng, có thể có người không muốn việc xảy ra với trường học bị phơi bày, cũng có lẽ là muốn chó cùng rứt giậu.

Tề Hầu nói:

"Tiếp tục đi thăm dò sự việc lều sụp, cần phải bắt người này cho Cô."

"Dạ!"

Yển Cưu liền rời đi tiếp tục công việc.

Ngô Củ nằm nhoài trên giường, Tề Hầu nói:

"Nhị ca, ngươi đừng bận tâm vớ vẩn, việc này Cô làm được rồi. Ngươi bây giờ chỉ phụ trách dưỡng thương, nuôi cho béo trắng, để Cô ăn, biết chưa?"

Ngô Củ nhíu mày nhìn Tề Hầu, nói:

"Chỉ có biết ăn thôi."

Tề Hầu kéo chăn đắp lên cho Ngô Củ, nói:

"Ngủ một giấc, nghỉ ngơi một lát."

Ngô Củ bởi vì bị trọng thương, thể lực kém, nói chuyện cũng sẽ hao tâm tổn sức, nằm một chút liền ngủ.

Lúc Ngô Củ tỉnh lại đã là hoàng hôn. Mở mắt ra nhìn thấy chính là Đường Vu, không thấy Tề Hầu, Ngô Củ mê man dụi dụi mắt. Đường Vu thấy Ngô Củ tỉnh rồi, liền vội vàng hỏi có muốn dùng bữa hay không. Ngô Củ ngờ vực nói:

"Tề Công đâu?"

Đường Vu nói:

"Tề Công đi ra ngoài. Mấy ngày trước đây nước lũ lại gây hại, có rất nhiều nạn dân không chỗ trú. Tề Công cùng Tào đại phu đi ra ngoài sẽ hơi lâu, nên dặn dò tiểu thần chăm sóc Vương thượng."

Ngô Củ gật gật đầu. Chuyện này vốn nên là Ngô Củ làm, bất quá bởi vì bị thương, cho nên Tề Hầu liền ra sức.

Ngô Củ ăn xong, sắc trời càng tối, lập tức liền đêm xuống, Tề Hầu vẫn chưa về. Ngô Củ không có người tán gẫu, nằm úp sấp trên giường đến tê mỏi, muốn Đường Vu đẩy xe ra ngoài dạo vài vòng.

Đường Vu đỡ Ngô Củ ngồi lên xe lăn, đẩy ra bên ngoài dạo một vòng. Tào phủ cũng không có quá nhiều chỗ để đi.

Ngô Củ nhìn thấy bên cạnh có gian phòng sáng đèn, cửa hé mở, bên trong truyền ra tiếng nói chuyện, là giọng Tào Tôn Túc.

Ngô Củ nói Đường Vu đẩy xe qua đó. Tào Tôn Túc ở trong phòng, đang đọc sách. Ngô Củ tới cửa, Tào Tôn Túc ngay lập tức nghe âm thanh, liền vội vàng đứng lên, kinh ngạc nói:

"Vương thượng."

Tào Tôn Túc nhanh chóng đi ra mời Ngô Củ tiến vào. Ngô Củ nhìn thấy trên bàn có nhiều sách thẻ tre. Thì ra Tào Tôn Túc đang tự học.

Ngô Củ cầm lên một cuộn thẻ tre, cười cười, nói:

"Buổi tối còn chăm chỉ như vậy?"

Tào Tôn Túc cười cười, có chút ngại ngùng, nói:

"Nhờ có Vương thượng, Tôn Túc mới có thể rời phòng chứa củi ra ngoài. Đã nhiều năm không đi học, Tôn Túc còn muốn theo Hoàng Phủ sư phó học. Nhưng lại sợ bỏ sót nhiều bài tập, đã không theo kịp người khác."

Ngô Củ thấy hắn ham học như vậy, cười nói:

"Chờ nơi này an định xong, ngươi có thể cùng Quả nhân đến Dĩnh thành. Nơi đó điều kiện học hành tốt hơn."

Tào Tôn Túc mắt sáng lên một chút, đầy ước ao, bất quá chần chờ nói:

"Vậy... Hoàng Phủ sư phó có đi không? Tôn Túc muốn học cùng Hoàng Phủ sư phó."

Ngô Củ cười nói:

"Ồ? Hoàng Phủ Cáo Ngao dạy học tốt như vậy ư?"

Tào Tôn Túc lập tức gật gật đầu, nói:

"Hoàng Phủ sư phó là sư phó tốt nhất mà Tôn Túc từng gặp."

Ngô Củ thấy Tào Tôn Túc bộ dáng như mèo nhỏ, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt sáng lấp lánh có một chút ngốc manh, không khỏi muốn chọc hắn, liền nói:

"Ngươi cũng chưa từng theo học sư phó nào khác, ngươi sao biết Hoàng Phủ Cáo Ngao là sư phó tốt nhất?"

Tào Tôn Túc suy nghĩ một chút, nhất thời có chút nôn nóng, nói:

"Tôn Túc... Tôn Túc biết. Hoàng Phủ sư phó tất nhiên là tốt nhất."

Ngô Củ bị hắn chọc cho cười ha ha. Tào Tôn Túc vẻ mặt thành thật, còn tỏ ra sốt ruột. Trêu chọc Tào Tôn Túc quả thực thỏa mãn hứng thú của Ngô Củ.

Đường Vu thấy Ngô Củ chơi trò tẻ với Tào Tôn Túc, có chút không nhìn nổi, ho khan một tiếng, nói:

"Vương thượng, ngài thân thể suy yếu, vẫn là về sớm nghỉ ngơi thôi."

Ngô Củ nói:

"Chờ một chút. Tề Công còn chưa có trở lại, Quả nhân sẽ tán gẫu cùng Tôn Túc một lát."

Tào Tôn Túc cũng không cảm thấy Ngô Củ đùa chính mình, còn thành khẩn mời Ngô Củ ở thêm một chốc. Đường Vu thấy Ngô Củ vui vẻ, không thể làm gì khác hơn là nói:

"Vậy Đường Nhi đi lấy kiện áo choàng đến cho Vương thượng, gió đêm rất lạnh."

Ngô Củ gật gật đầu, nói:

"Ngươi đi đi. Quả nhân ở nơi này cũng không đi đâu được."

Đường Vu liền rời đi. Tào Tôn Túc tiếp tục trò chuyện cùng Ngô Củ. Tào Tôn Túc chưa tới mười tuổi đã bị nhốt lại, ít khi gặp những người khác, vì vậy rất ngây thơ, cứ bị Ngô Củ trêu chọc.

Tào Tôn Túc tuy rằng ý nghĩ rất đơn thuần, thế nhưng vô cùng thông minh. Ngô Củ hỏi về chuyện học hành của Tào Tôn Túc. Ngô Củ lần đầu tiên nhận thấy có người biết ít chữ hơn mình, trong lòng hết sức vui vẻ. Một cảm giác thành công khi bản thân chỉ dạy cho Tào Tôn Túc.

Tào Tôn Túc đã gặp qua là không quên được, chỉ cần xem một lần lập tức tất cả đều nhớ kỹ. Đường Vu đi lấy áo choàng thật lâu chưa trở lại, Tào Tôn Túc đã thuộc một thiên văn chương.

Ngô Củ trố mắt ngoác mồm. Tào Tôn Túc cười vô cùng ngại ngùng. Hai người nói một lát, Ngô Củ có chút ngờ vực nói:

"Đường Nhi sao vẫn chưa trở lại?"

Tào Tôn Túc nói:

"Vương thượng, ngài chờ một chút, Tôn Túc đi xem xem."

Ngô Củ gật gật đầu. Tào Tôn Túc liền đứng lên, chuẩn bị ra ngoài xem xem. Hắn đi ra không bao xa, đột nhiên phát ra tiếng kêu.

"A!"

"Bịch!"

Ngô Củ ngồi ở xe lăn, không biết chuyện gì xảy ra, liền vội vàng gọi:

"Tôn Túc?"

Tào Tôn Túc không có đáp, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân. Lập tức liền thấy mấy nam nhân cường tráng nhấc theo Tào Tôn Túc hôn mê đi vào. Đầu Tào Tôn Túc chảy máu nhìn vô cùng khủng bố.

Ngô Củ nhìn thấy mấy nam tử xa lạ, còn tấn công Tào Tôn Túc, trong lòng hồi hộp. Mấy nam nhân nhìn thấy trong phòng còn có người, nói:

"Sao còn một người?"

"Ai là Tào thiếu gia?"

"Ai biết? Mang đi hết!"

"Nhanh! Động tác nhanh nhẹn một chút!"

Ngô Củ không đi đứng được, căn bản không thể chạy. Một nam nhân đã nhanh chân đi lại bắt lấy tay Ngô Củ. Ngô Củ phía sau lưng có vết thương, đột nhiên bị kéo mạnh, cảm thấy đau thấu tim gan, toàn thân run lên.

"Bịch!!!"

Ngô Củ té khỏi xe lăn. Nam tử nắm lấy Ngô Củ, nghe phía bên ngoài tựa hồ có âm thanh, liền vội vàng nói:

"Đi! Đi mau! Có người đến, từ cửa sổ đi!"

Hoàng Phủ Cáo Ngao mới vừa rời chỗ thu xếp cho bọn nhỏ ở trong phủ, muốn đến xem Tào Tôn Túc. Kết quả ở nửa đường hắn thấy Đường Vu hôn mê nằm trên mặt đất, may mà không có chảy máu.

Hoàng Phủ Cáo Ngao cảm thấy sự tình không đúng, lập tức chạy tới phòng Tào Tôn Túc. Trong phòng bừa bộn, trên đất còn có vết máu.

Hoàng Phủ Cáo Ngao nhìn lướt qua phòng, trên đất không chỉ có máu còn có một chiếc xe lăn. Hắn vội vã lao ra khỏi phòng.

Tề Hầu cùng Tào Hiếu, Yển Cưu, Khuất Trọng ở bên ngoài bận rộn rất lâu. Mọi người bàn bạc vấn đề tái xây dựng. Chặn nước lũ bây giờ đã không phải là biện pháp, nhất định phải khơi thông dòng nước, đào kênh dẫn dòng chảy.

Trước đây Đan thành bị người La tập kích, khiến nước lũ nhấn chìm Đan thành. Tề Hầu để Yển Thượng đến giúp đỡ xem qua thuỷ lợi. Yển Thượng vẽ một sơ đồ kênh rạch tương đối hoàn chỉnh. Khuất Trọng cầm sơ đồ, chuẩn bị đi đào một lối dẫn dòng nước lũ đi, trước tiên giải quyết tình hình khẩn cấp lại nói tiếp.

Mọi người bận rộn đến đêm xuống. Tề Hầu trong lòng lo lắng cho Ngô Củ, liền nhanh đi trở về. Bọn họ đến cửa liền nhìn thấy Hoàng Phủ Cáo Ngao lao ra.

Tề Hầu nhìn thấy Hoàng Phủ Cáo Ngao dáng dấp kia, trong lòng mơ hồ có chút không yên, nói:

"Làm sao vậy?"

Hoàng Phủ Cáo Ngao lập tức nói:

"Tề Công, Vương thượng cùng Tào Tôn Túc không thấy! Đường Vu cũng bị thương."

Tề Hầu vừa nghe trong lòng dâng lên lửa giận, nói:

"Chuyện gì xảy ra, vì sao đột nhiên không thấy!?"

Tào Hiếu cũng là sợ hết hồn. Dù sao Tào Tôn Túc là con trai độc nhất của hắn, bây giờ đột nhiên không thấy. Hơn nữa người bên cạnh Vương thượng bị thương, hiển nhiên là có thích khách.

"Lão gia!!! Lão gia."

Vào lúc này quản gia xông lại, vẻ mặt trắng bệch, trong tay cầm một cuộn da dê, nói với Tào Hiếu.

"Lão gia! Việc lớn không tốt rồi! Việc lớn không tốt rồi! Ngài xem!"

Quản gia cũng không lo có người khác bên cạnh, đem da dê giao cho Tào Hiếu. Tào Hiếu run rẩy mở ra xem. Mặt trên vẽ nguệch ngoạc như vẽ bùa, một mảnh đỏ tươi, hẳn là máu!

Tào Hiếu sắc mặt tái nhợt, suýt nữa ngã xuống đất.

Quản gia vội vã đỡ Tào Hiếu, nói:

"Lão gia! Làm sao bây giờ, thiếu gia..."

Tề Hầu nhìn phản ứng của Tào Hiếu, lại nhìn da dê, cau mày, đột nhiên quát lạnh.

"Tào Hiếu, ngươi có biết tội của ngươi không!?"

Tào Hiếu sợ đến liền quỳ trên mặt đất. Quản gia cũng là sợ đến trực tiếp quỳ trên mặt đất.

Tề Hầu vốn chỉ là lừa hắn. Dù sao Tào Hiếu phản ứng rất kỳ quái. Trước bởi vì dược liệu quý giá, Tề Hầu liền bắt đầu hoài nghi Tào Hiếu. Nào có biết hôm nay Ngô Củ cùng Tào Tôn Túc bị người bắt đi, hơn nữa Tào Hiếu còn nhận được một lá thư đe dọa bằng máu.

Thư không rõ nội dung là gì Tào Hiếu lại như là gặp ma.

Tề Hầu lạnh lùng quát, Tào Hiếu hù chết, dập đầu trên đất, run lẩy bẩy, vội vàng nói:

"Tề Công, chuyện này..."

Hắn nói, Tề Hầu đã lạnh lùng ngắt lời, nói:

"Tào Hiếu, chuyện đến nước này ngươi dám nói sụp đổ lớp học không có quan hệ gì với ngươi? Ngươi dám nói lều của dân chạy nạn bị động chân động tay không có quan hệ gì với ngươi? Ngươi dám nói dược liệu quý báu kia ngươi tự bỏ tiền mua?!"

Tề Hầu hỏi liên tiếp ba câu. Tào Hiếu mặt xám xịt quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy nhìn Tề Hầu.

Quản gia cũng quỳ bên cạnh, liền vội vàng nói:

"Lão gia... Lão gia... Vậy phải làm sao, thiếu gia..."

Tề Hầu lớn tiếng quát.

"Chuyện đến nước này, ngươi còn không nhận tội?!"

Tào Hiếu co quắp trên mặt đất. Quản gia vội vã dập đầu nói:

"Tề Công minh giám! Tề Công minh giám, lão gia thực sự là trong sạch, hoàn toàn không có tham ô. Thứ đó... Những dược liệu kia là mua được, chỉ là..."

Tề Hầu nói:

"Chỉ là cái gì? Tào Hiếu, ngươi không nói thật gặp nguy hiểm không chỉ là con ngươi, còn có Sở Vương. Nếu Sở Vương có mệnh hệ gì, ngươi nghĩ Tào gia gánh vác được sao?!"

Tào Hiếu run lẩy bẩy nói:

"Tề Công... Tào Hiếu không có ăn hối lộ a, chỉ là bị bức ép bất đắc dĩ."

Tề Hầu lạnh lùng nói:

"Nói."

Tào Hiếu liền vội vàng đem thư giơ cao lên, nói:

"Tề Công mời xem. Thư máu này dưới góc trái có cái ký hiệu."

Tề Hầu cầm lá thư. Bởi vì mặt trên có vết máu lung ta lung tung, bởi vậy Tề Hầu vừa rồi không có chú ý tới. Bây giờ Tào Hiếu nói như thế, hắn lập tức chú ý tới. Tề Hầu vừa nhìn, nhất thời nhíu mày lại.

Dưới góc trái tấm da dê là một ký hiệu tộc huy nhìn như là cây cỏ.

Tề Hầu nhìn chằm chằm tộc huy, lạnh lùng nói:

"Đến cùng chuyện gì xảy ra!"

Tào Hiếu vội vã dập đầu lạy nói:

"Tào Hiếu cũng là bị bức ép bất đắc dĩ. Năm năm trước, con trai phát bệnh hiểm nghèo cũng không thể trị hết. Vu y còn nói là ác quỷ bám thân. Hiếu bất đắc dĩ muốn tìm y sư, chỉ là chỗ này quá nhỏ, căn bản không có cách nào tìm được y sư..."

Vào lúc đó đã có người quăng tới cành ô-liu, nói là có thể bán dược liệu quý cho Tào Hiếu. Những dược liệu này có thể chữa bệnh cho Tào Tôn Túc. Tào Tôn Túc một mặt bởi vì bị suyễn, mặt khác là bởi vì nơi này thời tiết khí hậu không tốt sức đề càng kém.

Dược liệu quý báu là dùng cứu mạng, nơi này không thể mua được, có người lại đồng ý bán cho Tào Hiếu. Tào Tôn Túc là con trai độc nhất của Tào Hiếu, Tào Hiếu dù táng gia bại sản cũng mua.

Bất quá người kia có một điều kiện, chính là Tào Hiếu giúp làm giả sổ sách.

Tuy rằng Tào Hiếu quản lý nơi thâm sơn cùng cốc hay gặp thiên tai, thế nhưng kỳ thực có rất nhiều lợi ích. Nói đơn giản chính là có thể lấy tiền cứu trợ ở trên phát xuống.

Nơi này thường mưa to, dễ dàng hình thành nước lũ tràn bờ sông. Bởi vậy hàng năm triều đình đều chi tiền cho nơi này chống đỡ lũ lụt.

Tào Hiếu là quan viên địa phương, triều đình rót tiền xuống, cuối cùng đều sẽ rơi vào tay Tào Hiếu. Người làm quan cao trong triều Sở quốc, muốn tham ô tiền công. Nhưng nếu Tào Hiếu báo cáo lên trên e rằng sẽ bị phát hiện, bởi vậy muốn Tào Hiếu phối hợp làm giả sổ sách.

Tào Hiếu cũng không có nhận được một phân tiền nào, chỉ là hỗ trợ làm giả sổ sách. Gần đây có một nhu cầu người đưa đến xây dựng lớp học, tiền cũng bị phía trên lấy hết. Tào Hiếu tiếp tục làm sổ sách khống. Tào Hiếu không có tiền xây dựng lớp học, bởi vậy lớp học biến thành công trình đậu hủ nát, mưa lớn liền sụp xuống.

Tào Hiếu vốn không muốn như vậy. Hắn nhìn thấy lớp học bị sụp xuống không ngủ ngon được. Tuy rằng hắn không có lấy tiền, mà bởi vì hỗ trợ người làm sổ sách giả lớp học mới biến thành như vậy. Tào Hiếu luôn tự trách.

Lần gần đây người kia liên lạc với Tào Hiếu, Tào Hiếu nói mình không muốn tiếp tục làm việc xấu. Còn nữa, Sở Vương đã tới, sớm muộn cũng sẽ tra ra sai trái. Trường học xảy ra chuyện, Sở Vương là người tích cực, tuyệt đối sẽ tra ra được chân tướng.

Người kia uy hiếp Tào Hiếu. Nếu như không hợp tác, không chỉ là không bán dược liệu, bọn họ sẽ giết con trai Tào Hiếu.

Tào Hiếu vốn tưởng rằng Sở Vương cùng Tề Công ở đây, những người kia cũng không dám động thủ. Ai biết hôm nay liền xảy ra chuyện. Không chỉ là Tào Tôn Túc không thấy, Đường Vu bị thương, quan trọng nhất là Sở Vương cũng bị mang đi.

Tề Hầu nhìn chằm chằm tộc huy, âm trầm nói:

"Người uy hiếp ngươi là..."

Tào Hiếu nói:

"Tề Công kiến thức rộng rãi, nhất định nhận ra tộc huy này là của Vĩ gia ở Dĩnh thành..."

Tề Hầu lạnh giọng nói:

"Ăn chặn tiền cứu trợ, cụ thể là ai, ngươi có biết không?"

Tào Hiếu nói:

"Biết! Biết! Người liên lạc với Hiếu nói người kia là gia chủ của Vĩ gia. Còn uy hiếp Hiếu, nói tông chủ Vĩ gia thế lực rất lớn, đừng hòng thoát khỏi bọn họ. Tông chủ của bọn họ gọi là... Vĩ Lã Thần!"

"Vĩ Lã Thần..."

Tề Hầu híp mắt, sắc mặt âm trầm đến cực điểm. Khuất Trọng cùng Yển Cưu giật mình, nói:

"Ty Bại đại nhân!?"

Ty Bại là chức vụ gì chứ?

Là quan đứng đầu quản lí duy trì trật tự tuân thủ pháp luật kỷ cương, chuyện xử phạt người làm trái pháp luật, vi phạm pháp lệnh, duy trì trật tự. Người như vậy mà lại phạm tội tham ô ăn chặn tiền triều đình cứu trợ.

Vĩ Lã Thần thân là Ty Bại, còn là tông chủ Vĩ gia. Tuy rằng tuổi còn trẻ, thế nhưng danh tiếng không nhỏ. Hắn nổi tiếng là thanh quan không sợ đắc tội người khác. Mọi người khó có thể tưởng tượng Lã Vĩ Thần tham ô tiền của triều đình năm năm.

Tề Hầu híp mắt, không biết đang suy nghĩ gì. Trầm ngâm một chút, hắn đột nhiên nói:

"Yển Cưu."

Yển Cưu lập tức nói:

"Có Yển Cưu!"

Tề Hầu nói:

"Ngươi nhanh đi thăm dò xem ở ấp này hoặc là chung quanh có điền sản Vĩ gia hay không. Nếu có, lập tức đến báo cáo."

"Dạ!"

Yển Cưu chắp tay, lập tức đi ngay.

Tào Hiếu quỳ trên mặt đất, nói:

"Hiếu thật không biết sẽ biến thành tình trạng này. Hiếu tội đáng muôn chết. Thế nhưng cầu xin Tề Công nhất định phải cứu Vương thượng cùng Tôn Túc, bằng không Hiếu chết không nhắm mắt! Tề Công..."

Tề Hầu mặt mù mịt nói:

"Ngươi không cần phải nói, Cô cũng sẽ làm như vậy. Ai dám động đến Nhị ca, Cô nhất định cho hắn... Sống không bằng chết."

"Bịch!!"

Ngô Củ bị ném xuống đất, sau lưng đau đớn, co rúc run lẩy bẩy.

Mấy nam tử nhìn Ngô Củ, cười ha ha nói:

"Đây là một người què?"

"Hắn là ai?"

"Ai biết là ai. Mặc kệ đi, quan trọng đã bắt được Tào thiếu gia."

Bọn họ nói, liền ném Tào Tôn Túc xuống đất. Tào Tôn Túc bị đánh ngất xỉu lúc này tựa hồ tỉnh lại. Hắn mở mắt ra, lập tức thấy Ngô Củ bên cạnh. Sắc mặt Ngô Củ tái nhợt, xiêm y màu trắng đều là vết máu. Hắn vội vã đè lên chỗ vết thương trên lưng Ngô Củ để tránh vết thương chảy máu nhiều hơn.

Tào Tôn Túc nói:

"Các ngươi... Các ngươi là ai? Đây là nơi nào?"

Mấy người kia nghe Tào Tôn Túc nói chuyện, bắt đầu cười ha hả, nói:

"Phụ thân ngươi đắc tội người ta. Có người bỏ ra tiền để chúng ta mời ngươi đi một chuyến. Còn nơi này là nơi nào ngươi không cần biết."

Một người nói:

"Hắn là ai? Chỉ nói muốn bắt Tào Tôn Túc, không nói bắt người khác."

Tào Tôn Túc ấn vết thương trên lưng Ngô Củ. Hắn tuy rằng ốm yếu nhiều bệnh, thế nhưng thông minh, lập tức nói:

"Đây là người hầu của ta."

"Người hầu? Sao là người què?"

Mấy nam tử kia không biết chính mình "tiện tay" bắt được Sở Vương. Người thuê bọn họ chỉ là muốn uy hiếp Tào Hiếu, nào có biết trong nháy mắt chọc vào người không thể chọc. Hôm nay trời sắp sập rồi, mà những người này không tự biết.

Tào Tôn Túc tựa hồ có hơi sợ sệt, thế nhưng cố gắng tự trấn định, thấp giọng nói:

"Ngài không có chuyện gì chứ?"

Ngô Củ khẽ lắc đầu, đau không nhúc nhích được, căn bản không bò dậy nổi. Tào Tôn Túc có chút nóng nảy. Bốn phía là hoàn cảnh xa lạ, giống trong kho lúa, bất quá không có lương thực, còn có mùi mốc meo vô cùng ẩm ướt.

Ngô Củ nhìn chung quanh bốn phía, mặc dù không biết là nơi nào, nhưng hẳn là chưa ra khỏi ấp. Bên ngoài có tiếng mưa.

Mấy nam tử nhìn Tào Tôn Túc, không có ý tốt nói:

"Các ngươi xem, tiểu tử này môi hồng răng trắng, so với cô nương còn dễ nhìn hơn. Các ngươi nói hắn rốt cuộc có phải là cô nương cải trang?"

Tiếng cười rộ lên, một người nói:

"Lột xiêm y nhìn chẳng phải sẽ biết?"

"Đúng vậy, người kia chỉ nói chúng ta không thể giết người, giữ lại để uy hiếp Tào Hiếu, chưa nói không thể vui vẻ a."

"Ha ha ha! Nói đúng! Miễn cho chúng ta phải chờ đợi buồn chán!"

Mấy người kia nói liền muốn đi qua. Tào Tôn Túc hơi co lại. Ngô Củ cố chống đỡ thân thể miễn cưỡng ngồi dậy, che chắn cho Tào Tôn Túc. Có người xông lại muốn đá Ngô Củ.

Một tên nói:

"Chờ đã, chờ chút, đừng đạp  trên mặt. Các ngươi xem tiểu tử này cũng không tệ. Ánh mắt này, ai u a, nóng rực khiến lòng nam tử ngứa ngáy. Cũng đang nhàn rỗi, chúng ta chơi đùa với cả hai?"

Hắn nói, đưa tay qua muốn sờ mặt Ngô Củ.

"Bộp!!"

Ngô Củ dùng sức đánh tay hắn. Hắn căn bản không phòng bị, mu bàn tay sưng lên một chút.

Đừng thấy Ngô Củ ngày thường dáng dấp ôn nhu, kỳ thực rất cứng rắn. Tề Hầu năm đó cũng là bị đánh đến mấy lần.

Ngô Củ đánh tay một cái, tên kia lập tức thẹn quá hóa giận, rống to.

"Đáng chết! Tiểu tử này còn dám đánh người! Đê tiện! Chuyện đến nước này còn lớn lối như vậy!?"

Ngô Củ nghe hắn nói, chỉ là nở nụ cười, thoạt nhìn vô cùng trấn định, nói:

"Ta khuyên các ngươi, không nên manh động. Người thuê các ngươi chỉ muốn các ngươi bắt người, cũng không để cho các ngươi động vào người Tào gia. Nói rõ người kia có nhược điểm trong tay Tào đại phu. Đã bị người ta nắm yếu điểm thì phải kinh hãi. Các ngươi bất quá chỉ là giun dế làm việc kiếm cơm ăn, nếu làm hư đại sự, thời điểm đó cá chết lưới rách, xem ai chịu không nổi."

Ngô Củ nói như vậy, nháy mắt mấy người kia hai mặt nhìn nhau, tựa hồ không biết như thế nào cho phải. Ngô Củ nói hình như cũng có lý.

Đã rất khuya chỉ một canh giờ nữa trời đã sáng. Trời đổ mưa, Tề Hầu đứng ở trong đình nhìn nước mưa từ trên trời giáng xuống. Tề Hầu híp mắt, tâm tình phảng phất như sắc trời mù mịt.

"Tề Công!"

Vừa lúc đó, Yển Cưu từ bên ngoài chạy vào. Hắn đầu đầy mồ hôi, vội vội vàng vàng chạy tới, nói:

"Tra được!"

Tề Hầu híp mắt, nói:

"Quả nhiên có điền sản Vĩ gia?"

Yển Cưu thở hổn hển, nói:

"Phải! Quả nhiên có, ở bên trong ấp, tại vùng ngoại thành. Đứng tên điền sản quả thật là... Vĩ Lã Thần."

Tề Hầu híp mắt, sắc mặt vô cùng âm trầm, nói:

"Đi, đi bắt người!"

Đám người kia nghe Ngô Củ nói, đã không dám manh động, chỉ là mắng vô cùng khó nghe.

Mưa càng lúc càng lớn, còn có gió thổi mạnh. Bóng đêm mờ dần sắc trời chậm rãi sáng lên. Đã sắp sáng, từ cửa sổ có ánh sáng xuyên thấu vào.

"Vù vù!!"

Gió mạnh cuốn theo nước mưa, thổi mở tung cửa sổ. Cửa sổ có chút cũ, phát ra âm thanh cót két, bị gió thổi cơ hồ muốn rơi xuống.

Một người vừa mắng vừa đi tới cửa sổ, nói:

"Thật chết tiệt, xúi quẩy, mưa lớn như vậy, cửa sổ sắp rơi mất."

Hắn đi tới bên cửa sổ, chuẩn bị đóng cửa sổ. Ngay tại lúc này, tựa hồ có tia sáng từ bên ngoài trực tiếp chiếu vào. Ngươi kia ngẩng đầu nhìn lên, vẫn không có nhìn rõ ràng là vật gì, bên tai chỉ nghe một tiếng động nhỏ.

"Vèo!"

"Ôi!"

Một tiếng cực kỳ ngắn ngủi, hắn mở to hai mắt kinh ngạc. HunhHn786 Một mũi tên dài bay đến với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, trực tiếp cắm ở cổ họng của hắn.

"Bịch."

Người kia đột nhiên ngửa về đằng sau, ngã xuống đất. Mấy người khác nghe âm thanh, lúc này mới quay đầu nhìn, lập tức sợ hãi quát to lên.

"Chuyện gì xảy ra?!"

"Chết rồi!?"

"Có người bắn tên!"

"Cửa sổ! Đóng cửa sổ!"

Một người xông tới, chuẩn bị đóng cửa sổ.

"Vèo!"

Tiếp tục có người ngã trên mặt đất. Lần này mũi tên ở giữa trán.

Những người còn lại sợ đến muốn hô to, liền nghe tiếng vèo vèo liên tiếp, lập tức là tiếng kêu thảm.

"A....!"

Tiếng kêu thảm thiết, hắn còn chưa kịp hô sợ hãi đã đau gào thét. Mũi tên thứ ba bắn vào mắt của tên định nhảy qua cửa sổ tháo chạy.

Tào Tôn Túc sợ đến không dám mở mắt xem. Liên tiếp chết mấy người, còn có bị thương, đám người còn lại bị dọa cho sợ rồi, tất cả đều nhào về phía Ngô Củ cùng Tào Tôn Túc, muốn bắt con tin.

Ngô Củ liền vội vàng nói:

"Đi mau!"

Tào Tôn Túc đè vết thương cho Ngô Củ, dùng sức lắc lắc đầu. Đám người kia xông lại, bởi vì sợ đến hoảng rồi, có người hô to nói:

"Ai đang giả thần giả quỷ, lão tử một kiếm chém hắn!!"

Hắn nói, giơ kiếm hướng về phía Ngô Củ chặt xuống. Ngô Củ không có cách nào né tránh. Tào Tôn Túc tuy rằng kinh hách, lại đột nhiên nhào qua. Hắn nhắm mắt, rõ ràng là sợ sệt, lại dùng thân thể che ở trước người Ngô Củ.

Ngô Củ sợ hết hồn, muốn đẩy hắn ra, chỉ lo không kịp.

"Rầm!!!"

Cửa phòng bị phá hủy. Ván cửa cũ kỹ, hơn nữa ẩm ướt, đã không chịu nổi tác động mạnh, bị bay ra đập xuống đất.

"Vù!!"

Một thanh trường đao từ bên ngoài bay vào. Đao màu đen tỏa ra một luồng hàn khí lạnh lẽo.

"A..."

Cánh tay cầm kiếm bị chặt đứt, máu tươi phun tung toé.

Tào Tôn Túc sợ đến co quắp. Ngô Củ vội vàng ôm hắn, nghiêng đầu nhìn một cái. Đao bay vào trực tiếp chém đứt tay của tên bắt cóc là Ngô Đao.

Ngô Củ ngẩng đầu lên, còn tưởng rằng là Ngô Đao đi vào. Kết quả lại nhìn thấy một nam tử vóc người cao to mặc áo đen xông tới. Hắn một tay nhấc lên Ngô Đao cắm vào vách

Cánh tay run lên, Ngô Đao duỗi dài ra. Máu theo rãnh hoa văn chảy xuống.

"Vèo..."

Đao xoay một vòng trên không trung, lưu loát đâm vào tim tên bắt cóc. Nam tử mặc áo đen kia khuôn mặt mù mịt. Chỉ là dừng lại một chút, Ngô Đao nhanh chóng được rút ra. Máu tươi bắn lên khuôn mặt tuấn mỹ, lại dị thường lãnh khốc.

"Cứu, cứu mạng! Ác quỷ! Là ác quỷ!!"

Mấy tên bắt cóc còn lại không dám ham chiến, sợ đến vội vàng chạy trốn. Bọn chúng lao ra cửa, nhưng phía ngoài cửa là âm thanh hô to.

"Quan binh! Có quan binh!"

"Bên này cũng có quan binh..."

Nam tử mặc áo đen vẫy vẫy vết máu trên Ngô Đao, vung một cái đem Ngô Đao tra vào bao. Hắn lập tức xoay người lại đi tới, biểu tình mù mịt dữ tợn đã thu lại, đổi thành lo lắng, nói:

"Nhị ca!"

Chính là Tề Hầu!

Tề Hầu nhanh chóng chạy tới, kiểm tra Ngô Củ. Vết thương sau lưng Ngô Củ có chút xé rách, bất quá Tào Tôn Túc vẫn luôn giúp ấn lại, cũng không có mất máu quá nhiều.

Tề Hầu liền vội vàng ôm ngang đem Ngô Củ lên, nói:

"Đi."

Tào Tôn Túc theo ở phía sau. Tề Hầu ôm Ngô Củ, ba người lao nhanh ra khỏi phòng. Đây thật sự là một kho lúa, hẳn là trong một phủ đệ. Bất quá thoạt nhìn bỏ hoang rất lâu rồi.

Tề Hầu ôm Ngô Củ chạy ra, bên ngoài có rất nhiều quan binh. Yển Cưu, Ngô Đao đang chỉ huy quan binh bắt những tên bắt cóc còn sống sót.

Tề Hầu ôm Ngô Củ, nói:

"Bên trong còn có mấy tử thi."

Công tử Bạch lập tức chắp tay, mang người đi vào thu dọn hiện trường.

Ngô Củ được Tề Hầu ôm vào trong ngực vững vàng, đi đến truy xe. Khi hắn sắp đem Ngô Củ đặt lên truy xe, liền nghe một tiếng rống to. Một tên bắt cóc thoát khống chế muốn chạy trốn. Tề Hầu nhíu nhíu mày, nói.

"Giết."

"Vèo!"

Tên bắt cóc không chạy bao xa, hướng về phía Tào Tôn Túc. Tựa hồ hắn muốn đột phá vòng vây. Tào Tôn Túc vóc người gầy yếu, hơn nữa đầu bị thương đang chảy máu, bởi vậy thoạt nhìn dễ bắt nạt nhất. Chỉ có điều hắn còn chưa có xông tới, một mũi tên đã bay đến. Mũi tên tốc độ rất nhanh như xé không gian bay vút đến tạo thành một vệt sáng.

"Phập!"

Cũng không có tiếng la phát ra, tên bắt cóc vẫn duy trì động tác đưa tay về phía trước, chuẩn bị nắm lấy Tào Tôn Túc. Rồi cả người lại ngửa về phía sau, hắn trực tiếp ngã trên mặt đất.

Tào Tôn Túc bị doạ mở to hai mắt. Nhìn thấy người kia chết ở trước mắt mình, cũng bởi vì bị đập đầu, hiện tại lập tức cảm giác buồn nôn đầu váng mắt hoa.

Tào Tôn Túc mất thăng bằng, muốn ngã nhào trên đất. Vào lúc này có người từ bên cạnh xông lại tiếp được Tào Tôn Túc.

Người kia thân hình cao lớn, lưng đeo bao đựng tên, trên eo có môt đoản kiếm. Một tay ôm Tào Tôn Túc, tay kia cầm một trường cung. Hắn là người vừa rồi bách phát bách trúng, xuyên qua cửa sổ bắn chết mấy tên bắt cóc,

Hoàng Phủ Cáo Ngao!

Hoàng Phủ Cáo Ngao nhìn như là thư sinh, kỳ thực võ nghệ xuất chúng, đặc biệt là tài bắn cung bách phát bách trúng. Bởi vậy Tề Hầu lại đây cũng mang theo Hoàng Phủ Cáo Ngao.

Hoàng Phủ Cáo Ngao ôm chặt Tào Tôn Túc. Tào Tôn Túc theo bản năng duỗi tay nắm lấy tay áo của hắn, có chút mê man hô lên Hoàng Phủ sư phó, rồi lại đột nhiên ngất đi.

Hoàng Phủ Cáo Ngao sợ hết hồn, liền vội vàng đem trường cung đeo ở trên lưng, sau đó ôm Tào Tôn Túc lên.

Mọi người nhanh chóng lên truy xe. Ngô Củ sốt ruột nói:

"Tôn Túc thế nào rồi?"

Hoàng Phủ Cáo Ngao nhìn một chút, nói:

"Hắn thân thể quá yếu, chảy rất nhiều máu."

Tề Hầu lệnh nhanh chóng đánh xe về Tào phủ.

Tào Hiếu vẫn luôn chờ ở cửa, vô cùng lo lắng đi tới đi lui, căn bản một khắc không dừng.

Quản gia hô to:

"Đến rồi! Đến rồi! Lão gia nhìn xem!"

Quả nhiên, một chiếc truy xe nhanh chóng tới. Truy xe chạy thẳng vào cửa Tào phủ mới dừng lại, làm bay lên một trận bụi bặm. Mành nhấc lên, đầu tiên là Tề Hầu ôm Ngô Củ nhảy xuống, nhanh chóng đi vào trong. Tiếp đến là Hoàng Phủ Cáo Ngao ôm Tào Tôn Túc nhảy xuống.

Tào Hiếu nhìn thấy con trai hôn mê bất tỉnh, nhất thời sợ đến hoang mang, theo mọi người vào trong.

Tề Hầu đem Ngô Củ đặt nằm úp ở trên giường, liền nghe phía ngoài có người nói:

"Đường Vu đến!"

Cửa phòng bị đẩy ra, Đường Vu từ bên ngoài đi nhanh vào. Trước đó hắn bị đánh hôn mê, mặc dù không có chảy máu, thế nhưng sau đầu bị sưng, mới vừa tỉnh lại không lâu. Hắn có chút choáng váng đầu buồn nôn, thế nhưng nghe mọi người trở về nhanh chóng tới xem một chút.

Đường Vu xem qua vết thương Ngô Củ, băng bó lại một chút. Vết thương bị rách nhưng không quá lớn. Hắn lại xem Tào Tôn Túc. Tào Tôn Túc bị đập đầu, chảy nhiều máu. Bị chấn động não mới xuất hiện tình trạng buồn nôn hôn mê. May mắn không phải là quá nghiêm trọng.

Tề Hầu nghe Đường Vu nói Ngô Củ không có chuyện gì, thở phào nhẹ nhõm. Đường Vu lui ra ngoài, chuẩn bị đi sắc thuốc. Tề Hầu liền ở lại chăm sóc Ngô Củ.

Tề Hầu tuy rằng thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng sắc mặt lại âm trầm. Ngô Củ nằm úp sấp trên giường, quay đầu lại nhìn hắn. Thấy Tề Hầu sắc mặt mù mịt, không biết đang suy nghĩ gì, Ngô Củ gian nan kéo tay hắn qua, nói:

"Nổi giận sao?"

Tề Hầu vội vã hạ thấp người để Ngô Củ không phải khổ cực, đưa tay sờ trán Ngô Củ, nói:

"Sao vậy được, muốn giận cũng là Cô giận chính mình. Tại sao để Nhị ca một mình ở lại đây, là lỗi của Cô."

Ngô Củ nói:

"Ngươi sao có thể tìm thấy bọn ta nhanh như vậy?"

Tề Hầu mặt âm trầm nói:

"Tào Hiếu nhận tội."

Ngô Củ hơi kinh ngạc. Tề Hầu đem chuyện Tào Hiếu nói một lần. Tuy rằng Tào Hiếu cũng không có ăn chặn, hơn nữa cũng có lý do bất đắc dĩ. Thế nhưng Tào Hiếu trợ giúp những người kia làm sổ sách giả, khiến công trình xây dựng thành đậu hủ nát, cuối cùng lớp học không chịu được mưa to sụp đổ. Đây tuyệt đối có trách nhiệm của Tào Hiếu.

Ngô Củ suy nghĩ một chút, nói:

"Tào Hiếu chỉ chứng chính là Vĩ Lã Thần?"

Tề Hầu gật đầu nói:

"Nhị ca, ngươi không nghe nhầm."

Ngô Củ híp mắt suy nghĩ một chút. Có tộc huy làm chứng, hơn nữa Tào Hiếu chỉ chứng, còn rất chắc chắn.

Tề Hầu nói:

"Nhị ca ngoan, đừng suy nghĩ nhiều. Ngươi bây giờ phải nghỉ ngơi thật tốt. Ngoại trừ nghỉ ngơi, chuyện gì cũng không được làm biết chưa?"

"Biết rồi, khiến người bận lòng."

"Cô không bận tâm Nhị ca, còn có thể vì ai bận tâm?"

Ngô Củ thấy hắn mắt đều là quần thâm đen, vỗ vỗ giường, nói:

"Cùng nghỉ ngơi thôi. Ngươi khẳng định cũng cả đêm không ngủ."

Tề Hầu cười cười, cởi ngoại bào ném qua một bên, nằm xuống bên cạnh Ngô Củ. Hắn cẩn thận từng li từng tí một ôm Ngô Củ, nói:

"Cô ở cạnh Nhị ca, nhanh ngủ đi."

Ngô Củ cũng cảm giác mệt mỏi ngủ thiếp đi. Dù mệt đến thảm, mà bởi vì Tề Hầu ở bên cạnh, Ngô Củ ngủ vô cùng thơm ngọt, ngủ một giấc thật lâu.

Lúc Ngô Củ tỉnh, Tề Hầu còn chưa tỉnh nữa. Bên ngoài đã gần đến hoàng hôn, Ngô Củ nhìn Tề Hầu nhắm mắt, hơi nhíu mày, thời điểm ngủ vẻ mặt cũng nghiêm túc. Có thể thấy lông mi Tề Hầu rất dài rất rậm giống cây quạt nhỏ nhẹ nhàng lay động.

Ngô Củ càng nhìn càng cảm thấy hứng thú, đột nhiên có ý muốn thử một chút. Nếu cây quạt nhỏ cọ cọ trên môi, có phải là ngứa ngáy.

Ngô Củ nghĩ liền làm. Bởi vì chân không thể động, cho nên thật gian nan dịch người qua. Đôi môi nhẹ nhàng hôn lên mi mắt Tề Hầu một cái. Hàng mi dày như cây quạt nhỏ quả nhiên cọ trên môi, cảm giác tê tê ngứa ngứa, vô cùng thú vị.

Ngô Củ cười khẽ một tiếng. Tề Hầu tựa hồ không tỉnh lại. Vừa hôn trộm một cái lên hàng mi dày đặc như cây quạt nhỏ, Ngô Củ đắc ý vênh váo. Đột nhiên một bàn tay lớn ôm eo Ngô Củ.

"A..."

Ngô Củ sợ hết hồn, va vào lòng Tề Hầu. Vừa ngẩng đầu liền thấy Tề Hầu mở mắt, ánh mắt trêu tức nhìn Ngô Củ, nói:

"Nhị ca, thừa dịp Cô ngủ đánh lén Cô đúng hay không?"

"Ai bảo Tề Công không có ý thức phòng bị."

Tề Hầu ôm eo Ngô Củ không buông ra, thấp giọng nói:

"Nhị ca đã đánh lén, giờ đến phiên Cô."

Hắn nói, đôi môi lập tức áp đến, ngậm môi Ngô Củ. Ngô Củ cũng không có chống cự, trái lại tay vòng qua vai Tề Hầu ôm thật chặt. Tề Hầu thấy đối phương phối hợp như vậy, lập tức hôn sâu hơn.

Ngô Củ bị hôn thở hồng hộc, đầu để tại hõm vai Tề Hầu, nhỏ giọng nói:

"Thật thoải mái."

Tề Hầu bị kích thích thở phì phì, hung tợn nói:

"Nhị ca chờ đi. Chờ vết thương ngươi tốt một chút, Cô sẽ đòi lại toàn bộ. Ngươi bây giờ có sức lực cứ trêu chọc đi."

Ngô Củ mới không sợ hắn. Dù sao hiện tại Ngô Củ bị thương, Tề Hầu hoàn toàn không thể làm gì. Còn chuyện sau này ra sao, vậy sau này hãy nói đi, hiện tại không trêu chọc mới thiệt thòi chứ.

Tề Hầu thấy Ngô Củ như một con mèo nhỏ ăn vụng, không nhịn được cắn cắn môi Ngô Củ, nói:

"Nhị ca, dùng bữa thôi, đói bụng không?"

Ngô Củ gật gật đầu. Tề Hầu tự mình đi lấy đồ ăn.

Hai người mới vừa dùng bữa xong, Tào Hiếu lại tới. Ngô Củ đã nghe nói chuyện Tào Hiếu, liền để hắn đi vào.

Tào Hiếu sau khi đi vào, lập tức quỳ xuống dập đầu, nói:

"Vương thượng, Tề Công, Tào Hiếu biết tội, nguyện ý chịu phạt. Chỉ là... Chỉ cầu Vương thượng cùng Tề Công đừng đem chuyện này nói cho Tôn Túc."

Ngô Củ nhìn Tào Hiếu đáng thương cũng đáng giận. Tào Hiếu thương con sốt ruột, lại làm chuyện ngu xuẩn, thực sự khiến người ta tiếc hận. Ngô Củ nói:

"Tào Hiếu, ngươi có bằng lòng theo Quả nhân về Dĩnh thành chỉ chứng người tham ô?"

Tào Hiếu lập tức dập đầu nói:

"Bằng lòng! Nguyện ý! Vương thượng muốn Tào Hiếu làm cái gì cũng được. Chỉ cần Tào Hiếu có thể bù đắp sai lầm mình đã gây ra. Chuyện lớp học tuy rằng Tào Hiếu không có lấy tiền, thế nhưng lớp học sụp xuống quả thật là Tào Hiếu sai lầm. Tào Hiếu cũng hy vọng có thể bù đắp sai lầm, bằng không lương tâm bất an."

Ngô Củ gật gật đầu, nói:

"Chờ mọi chuyện giải quyết yên ổn, ngươi theo Quả nhân về Dĩnh thành."

Tào Hiếu nói:

"Dạ được."

Tào Tôn Túc bởi vì thân thể không tốt vẫn luôn hôn mê, đến buổi tối mới tỉnh lại. Tào Tôn Túc vừa tỉnh lại, liền thấy bên cạnh giường có người. Hắn còn tưởng rằng là tên bắt cóc, nhanh chóng ngồi dậy.

Người bên giường đưa tay dìu hắn, thấp giọng nói:

"Làm sao vậy? Đầu còn đau hay không?"

Tào Tôn Túc nhìn kỹ, thấy là Hoàng Phủ Cáo Ngao, kinh ngạc nói:

"Hoàng Phủ sư phụ?"

Hoàng Phủ Cáo Ngao đỡ hắn chậm rãi nằm xuống, nói:

"Đường Vu nói đầu của ngươi bị thương, mấy ngày nay có thể sẽ chóng mặt buồn nôn, động tác không được quá mạnh, để tránh bị ngã sấp xuống. Ngươi bây giờ cảm giác thế nào?"

Tào Tôn Túc thấp giọng nói.

"Không có chuyện gì. Vương thượng thế nào?"

"Vương thượng đã sớm tỉnh rồi, không có chuyện gì, không cần lo lắng."

Tào Tôn Túc gật gật đầu, lúc này mới bình tĩnh lại. Bọn họ nói chuyện, liền nghe có tiếng gõ cửa. Tử Thanh đi vào, nói là Sở Vương cùng Tề Hầu đến thăm Tào Tôn Túc.

Tào Tôn Túc vội vã ngồi dậy. Bất quá hắn ngồi dậy hơi mạnh, nhất thời cảm giác hoa mắt chóng mặt, mắt tối sầm, suýt nữa bị ngã. Hoàng Phủ Cáo Ngao vội vã ôm hắn. Tào Tôn Túc thở đứt quãng, sau một lúc mới bình ổn lại.

Ngô Củ ngồi xe lăn. Tề Hầu đẩy xe lăn tiến vào. Ngô Củ thấy Tào Tôn Túc muốn té xỉu, liền vội vàng nói:

"Không cần ngồi dậy, nhanh nằm xuống."

Hoàng Phủ Cáo Ngao đỡ Tào Tôn Túc nằm xuống, sau đó làm lễ cùng Ngô Củ và Tề Hầu.

Ngô Củ cười nói:

"Lần này Hoàng Phủ tiên sinh cũng lập công lớn."

Hoàng Phủ Cáo Ngao liền vội vàng nói:

"Là việc Cáo Ngao phải làm."

Ngô Củ cười híp mắt nói:

"Hoàng Phủ tiên sinh, không biết ngài có hứng thú theo Quả nhân về Dĩnh thành. Quả nhân chuẩn bị mở trường học tại Dĩnh thành cho bách tính đến học, đang tìm sư phó."

Hoàng Phủ Cáo Ngao có chút giật mình nhìn Ngô Củ, liền vội vàng nói:

"Cáo Ngao đồng ý."

Tào Tôn Túc cười nói:

"Hoàng Phủ sư phó có thể dạy học, thật sự là quá tốt..."

Hắn nói, đột nhiên lại có chút ủ rũ. Tào Tôn Túc biểu tình như đưa đám, mắt to trong veo ngập nước, thật giống một con mèo nhỏ đáng thương. Phảng phất như thấy được đỉnh đầu có hai cái tai tiu nghỉu cụp xuống.

Tào Tôn Túc nói:

"Chỉ là... Chỉ là liền sắp không nhìn thấy Hoàng Phủ sư phó. Tôn Túc thật vất vả mới gặp lại Hoàng Phủ sư phó."

Hoàng Phủ Cáo Ngao nhìn thấy bộ dạng Tào Tôn Túc mất mát, có chút không đành. Ngô Củ cười nói:

"Suýt nữa quên nói cho ngươi. Tôn Túc, phụ thân ngươi cần theo Quả nhân đi Dĩnh thành làm chút việc công. Vừa vặn bệnh của ngươi cũng cần một ít dược liệu nơi này không có, phải đi Dĩnh thành chữa bệnh."

Tào Tôn Túc vừa nghe, đầy mặt kinh hỉ, nghiêng người ngồi dậy. Bất quá bởi vì não chấn động, một chút liền choáng váng. Hoàng Phủ Cáo Ngao vội vã đỡ hắn. Rõ ràng là mèo con đáng yêu, bất quá cũng rất nghịch ngợm.

Tào Tôn Túc kích động nói.

"Vương thượng, ngài nói là thật sao? Tôn Túc rất ít khi ra cửa, có thể... có thể đi Dĩnh thành. Đó có phải là nơi rất rất xa không?"

Ngô Củ không nhịn được nhéo nhéo gò má Tào Tôn Túc. Khuôn mặt nhỏ non mềm, trắng mịn như bột.

Ngô Củ nói:

"Quân vô hí ngôn, tất nhiên là thật. Chờ giải nguy xong, mọi việc an định, qua mấy ngày liền đi."

Tào Tôn Túc đặc biệt cao hứng, nói:

"Quá tốt rồi. Như vậy Tôn Túc có thể nhìn thấy Hoàng Phủ sư phó mỗi ngày!"

Tào Tôn Túc cao hứng nhìn về phía Hoàng Phủ Cáo Ngao, thần sắc cơ hồ phát hào quang. Trong lúc nhất thời như bảo thạch phát sáng, lộ ra tài năng. Hoàng Phủ Cáo Ngao sững sờ, có chút không tự nhiên đem ánh mắt dời đi, ho khan một tiếng.

Ngô Củ nhìn thấy Tào Tôn Túc mừng rỡ, không nhịn được lại muốn bóp gò má của hắn. Tề Hầu vào lúc này đưa tay qua ngăn cản Ngô Củ, sau đó lôi tay Ngô Củ đặt ở trên gương mặt hắn.

Cứng rắn!

Ngô Củ vẻ mặt ghét bỏ bóp một cái, nói:

"Cũng không tiện nắm, quá cộm tay."

Tề Hầu oan ức nói:

"Nhị ca, ngươi còn ghét bỏ Cô."

Mưa liên miên một tháng rốt cục ngừng. Tề Hầu dẫn theo Khuất Trọng đi thăm dò hiện trường, cũng nghĩ biện pháp dẫn Ngô Củ đi đứng không tiện tới. Dù sao trải qua bài học sâu sắc, Tề Hầu cũng không dám để Ngô Củ một mình.

Khuất Trọng động tác rất nhanh nhẹn, rất nhanh đã vẽ một tấm sơ đồ phác thảo, cho người đi nạo vét lòng sông, sau đó các binh sĩ đào một con kênh thoát nước, bảo đảm sẽ không gây lũ lụt nữa. Đây chỉ là biện pháp tạm thời, chờ bọn họ trở về Dĩnh thành, còn phải lên kế hoạch xây dựng mạng lưới kênh rạch. Sau khi mạng lưới kênh rạch hoàn thành, mới có thể bảo đảm nơi này không gặp nạn hồng thủy.

Kênh thoát lũ tạm thời đào xong, sông cũng nới rộng một ít, mọi người liền dự định khởi hành đi trở về. Dù sao chân Ngô Củ, còn có bệnh tình của Tào Tôn Túc đều cần trị liệu, mà nơi này dược liệu không đủ.

Bọn họ ngoại trừ dẫn Tào Tôn Túc đi chữa bệnh, còn dẫn Tào Hiếu đi chỉ chứng Vĩ Lã Thần, dẫn Hoàng Phủ Cáo Ngao về dạy học, tất nhiên còn dẫn về tiểu Tư Phủ nhặt ở trên đường.

Tư Phủ đã hoàn toàn hết sốt. Những ngày qua được chăm sóc khỏi bệnh rồi, ăn uống thật no đủ đã lớn lên một vòng. Mặc dù cách bụ bẫm còn rất xa, nhưng chẳng còn da bọc xương gầy như que củi.

Tư phủ cũng chỉ ba tuổi, hoặc là chưa tới ba tuổi, mềm mại đáng yêu. Ngô Củ yêu thích đứa trẻ này. Tư Phủ nhìn thấy Ngô Củ cũng sẽ ngọt ngào gọi thúc thúc, sau đó dựa vào người Ngô Củ, đeo treo ở trên cổ làm con lười.

Mọi người chuẩn bị khởi hành về Dĩnh thành. Nhóm sỹ phu ở Dĩnh thành cũng thu được tin tức, chuẩn bị ra cửa thành nghênh tiếp đội ngũ Sở Vương.

Chân Ngô Củ khôi phục rất nhanh. Bất quá bởi vì thương tổn không nhẹ, vẫn chưa thể hoạt động, chớ nói chi là đứng lên, còn có chút lực bất tòng tâm. Tề Hầu cùng Ngô Củ ngồi trong truy xe. Tư Phủ dựa vào người Ngô Củ. Tuy rằng Tư Phủ vô cùng đáng yêu, hơn nữa ngoan ngoãn hiểu chuyện, thế nhưng đặc biệt dính người, Tề Hầu không có biện pháp cùng Ngô Củ làm cái gì "kỳ quái". Dù sao không thể làm trò trước mặt trẻ con.

Sau đó Tề Hầu phát hiện Tào Tôn Túc cũng yêu thích trẻ con. Hơn nữa Tào Tôn Túc rất sợ cô quạnh, thích kể chuyện xưa. Vì vậy Tề Hầu liền cơ trí đem Tư Phủ đặt ở xe Tào Tôn Túc. Tào Tôn Túc còn rất vui mừng. Cứ như vậy, Tề Hầu có thể ở trên truy xe cùng Nhị ca tình chàng ý thiếp.

Đội ngũ đi không tính nhanh, chậm rãi hướng đến Dĩnh thành.

Hoàng hôn hôm ấy đã đến cửa thành. Sở Vương đi giúp nạn thiên tai trở về, đây chính là sự kiện lớn, bởi vậy tất cả sĩ phu đều ra cửa thành nghênh tiếp. Còn có bách tính tập hợp ở cửa thành muốn chứng kiến phong thái Sở Vương. HunhHn786

Xe ngựa chậm rãi dừng ở cửa thành. Tử Thanh nâng màn xe. Tề Hầu từ trong xe chui ra bước xuống dưới. Tình cảnh này mọi người đã không còn kinh ngạc, bởi vậy cũng không thấy kỳ quái tại sao Tề Hầu từ truy xe Sở Vương xuống dưới.

Bất quá Tề Hầu xuống dưới xong, nói người đẩy tới xe lăn, lập tức liền lên xe, từ trong xe ôm ra một người.

Nhóm sĩ phu lấy làm kinh hãi. Bởi vì người kia hai chân không tiện, được Tề Hầu ôm xuống xe, đặt ngồi vào xe lăn.

Mà người kia mặc hướng bào màu đen. Chính là Sở Vương!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv