Tề Hầu thấy Đạo Chích lôi kéo tay Công tử Củ thân mật như vậy, không nhịn được có chút ghen tuông. Hắn cười cười đưa tay tách hai người kia ra, nói:
"Nhị ca cùng tướng quân không ngại để Cô cùng kết bái chứ?"
Mí mắt Ngô giật một cái.
Tề Hầu rõ ràng là muốn lôi kéo Đạo Chích, mình bất quá là công cụ mà thôi!
Đạo Chích nói:
"Tất nhiên không ngại."
Tề Hầu cười híp mắt nói:
"Tốt, cùng nhau kết bái thôi!"
Ba người liền cùng nhấc lên vạt áo, quỳ trên mặt đất. Ngô Củ bên trái, Tề Hầu ở giữa, Đạo Chích ở bên phải. Tề Hầu cười nói:
"Củ là Nhị ca Cô, bây giờ đã rất khó đổi cách gọi. Như vậy đi, bây giờ chúng ta ba người kết bái, vẫn gọi Củ là Nhị ca, ngươi gọi Cô là Tam ca, như vậy được không?"
Đạo Chích cũng không ngại này nọ, liền đáp ứng, nói:
"Được, Tam ca!"
Vì vậy ba người liền dập đầu kết bái. Đạo Chích khá là thẳng thắn, liền gọi Ngô Củ cùng Tề Hầu.
"Nhị ca, Tam ca."
Tề Hầu vui vẻ. Đây không chỉ là thu phục được Đạo Chích, thứ tốt có thể nói là đếm không xuể.
Một là Đạo Chích có đội quân hơn chín ngàn người, tương đương với nửa quân đội Lạc Sư. Chư hầu ở niên đại này, kỳ thực mỗi quốc gia binh mã cũng không quá nhiều. Rất nhiều quốc gia binh mã cũng chưa đến chín ngàn. Đây chính là con số cao.
Hai là trên tay Đạo Chích có nhược điểm của Công tử Ngự Thuyết. Cái chuôi này thực sự quá tốt, có thể nắm được Tống Công.
Ba là Đạo Chích thật ra là quý tộc Lỗ quốc. Phụ thân hắn là người có chiến công lớn lao, từng là Đại Tư Không, hậu nhân của Lỗ Hiếu Công, ông cố là Công tử Triển, đại ca chính là danh sĩ tiếng tăm lừng lẫy Triển Cầm (hay còn được gọi là Liễu Hạ Huệ). Cứ như vậy, Tề Hầu có thể trực tiếp uy hiếp Lỗ quốc.
Bốn chính là uy hiếp chư hầu. Chư hầu không ai không biết Đạo Chích lợi hại. Quốc gia nhỏ nghe nói Đạo Chích đi qua đều phải cống lên. Quốc gia lớn nghe nói Đạo Chích đều muốn chiêu an. Bây giờ Đạo Chích lại làm việc cho Tề Hầu, lực uy hiếp tất nhiên rất lớn.
Nhiều chỗ tốt như vậy, hôm nay Tề Hầu xem như là kiếm lời chậu đầy bồn đầy.
Ngô Củ có thêm một đệ đệ. Tuy rằng Đạo Chích làm người lỗ mãng, cũng không phải là người xấu. Hơn nữa hắn rất thẳng thắn, Ngô Củ cảm thấy cũng là việc tốt đẹp.
Đạo Chích tựa hồ đặc biệt kính yêu Nhị ca Củ. Bởi vì ngày trước Nhị ca tại Lương Khâu ấp phát cháo.
Một thuộc hạ của Đạo Chích có người nhà ở Lương Khâu ấp. Khi đó đội quân Đạo Chích ở rất xa, biết được Lương Khâu ấp mất mùa, cách trở xa xôi không kịp trở về, trong lòng vạn phần lo lắng cho mẹ già ăn đói mặc rách. Sau đó khi hắn chạy trở về, liền nghe mẹ già ngấng lệ nói Công tử Củ Tề quốc nhân nghĩa ra sao, tốt bụng thế nào. Công tử Củ tự mình nấu cháo phát cho bách tính. Người dân hận không thể đều cung phụng Công tử Củ như thần.
Bởi vậy Đạo Chích liền biết đại danh của Công tử Củ, vẫn luôn chưa có duyên gặp, hôm nay gặp mặt thực sự là kinh hỉ.
Triển Hùng (Đạo Chích) nói:
"Ta còn nghĩ Nhị ca là đại hán cao to thô kệch, không nghĩ tới Nhị ca gầy nhỏ xinh đẹp như thế này."
Ngô Củ bất đắc dĩ lườm hắn một cái. Tề Hầu ngược lại là cười ha ha, nói:
"Tứ đệ có chỗ không biết, Nhị ca tuy rằng tinh tế nhã nhặn, thế nhưng không thể chọc giận nha. Tâm nhãn hơi nhỏ, cẩn thận hắn trả thù ngươi."
Triển Hùng vừa nghe, nói:
"Thật sao? Nên như vậy, nên như vậy, đại trượng phu phải biết thù dai, có cừu oán không báo cũng không phải là hành vi quân tử."
Công tử Ngự Thuyết thấy bọn họ cười cười nói nói, trong lúc nhất thời thành người nhà, tức giận hàm răng cũng run lên, khua vào nhau cộc cộc.
Ngô Củ liếc mắt nhìn Công tử Ngự Thuyết, nói:
"Bây giờ chúng ta có lẽ phải thu dọn một chút."
Tề Hầu nói:
"Chính phải."
Triển Hùng vào lúc này nói:
"Đây là Hùng làm, ai làm nấy chịu, sẽ không liên lụy Nhị ca và Tam ca."
Tề Hầu cười cười, nói:
"Cái gì gọi là liên lụy. Nếu đã cùng đệ kết bái, làm sao có thể không đếm xỉa đến, vứt bỏ đệ không để ý chứ?"
Hắn nói nhìn về phía Công tử Ngự Thuyết, cười híp mắt nói:
"Chỉ là cần Tống Công phối hợp một chút liền tốt đẹp."
Công tử Ngự Thuyết trừng mắt một cái, đồng thời nhìn sang Triển Hùng, lạnh lùng nói:
"Tề Công thủ đoạn cao, hai ba câu nói liền thu chín ngàn người. Bây giờ Ngự Thuyết còn có thể không nghe lời sao?"
Tề Hầu cười nói:
"Tống Công thức thời, vậy không thể tốt hơn."
Tề Hầu an bài một chút. Quân của Triển Hùng trú đóng ở trong hành dinh. Sái Hầu, Công tử Hật cùng Sái Cơ đều mang về chỗ dành cho Sái quốc. Quốc quân Tào quốc cũng đưa trở về lều của hắn. Các binh sĩ Tề quốc làm như chuyện gì cũng không phát sinh.
Chờ chư vị quốc quân tỉnh lại, phát hiện rất không đúng. Tề Hầu chỉ là cười nói hôm qua uống quá tận hứng, cho nên tất cả mọi người say đến ngất đi. Sái Hầu nhớ mang máng không uống rượu, là trúng kế. Thế nhưng Tề Hầu cười nói hắn uống say. Quốc quân Tào quốc là người thức thời, cũng hùa theo nói là uống say. Tống Công có nhược điểm rơi vào tay Tề Hầu, vì để tránh cho lúng túng, cho nên cũng nói là uống say. Chuyện này Sái Hầu mặc dù cảm thấy vạn phần không đúng, thế nhưng không có cách nào.
Tề Hầu mang theo Ngô Củ cùng Triển Hùng đi gặp người phụ trách binh mã là Vương tử Thành Phụ cùng Tào Mạt.
Vương tử Thành Phụ cùng Tào Mạt đều kinh ngạc vì có thể chính mắt thấy được Đạo Chích, hơn nữa lại còn trong hoàn cảnh hòa bình, cũng không phải là xung đột đánh nhau.
Đại danh Đạo Chích như sấm bên tai. Khó trách có thể đánh lén vào nơi sẽ tổ chức hội chư hầu, còn vào như chỗ không người, ngông cuồng như thế. Vương tử Thành Phụ cùng Tào Mạt đều có chút xấu hổ. Triển Hùng cười nói:
"Hùng dùng chính là phương thức bỉ ổi, thắng mà không vẻ vang gì. Hai vị tướng quân quang minh lỗi lạc, Hùng cũng là bội phục."
Triển Hùng vốn là hậu nhân quý tộc, kỳ thực khi còn bé cũng được giáo dục tốt. Mặc dù coi như thô bạo, không có giáo dưỡng, kỳ thực chỉ bề ngoài thô lỗ, nội tâm cũng có chỗ cẩn thận.
Mọi người nói chuyện một hồi, Vương tử Thành Phụ cùng Tào Mạt nói có chuyện muốn bẩm báo. Tề Hầu cười, nói:
"Như vậy đi, Nhị ca cùng Tứ đệ đi dạo. Tứ đệ mới đến, không rõ ràng địa hình, đi khắp nơi nhìn xem cũng là chuyện tốt."
Ngô Củ liếc mắt nhìn Tề Hầu. Biết Vương tử Thành Phụ cùng Tào Mạt có lời muốn đơn độc cùng Tề Hầu nói, cần phải cấm kỵ không phải chính mình, mà là Triển Hùng, liền đồng ý.
"Vâng, Củ cáo lui trước."
Ngô Củ mang theo Triển Hùng đi ra.
Hai người đi ra ngoài, vừa vặn thấy được Công tử Ngự Thuyết.
Công tử Ngự Thuyết đã thay đổi xiêm y. Hướng bào màu đen bị Triển Hùng thô bạo xé rách, căn bản không thể mặc nữa, không thể làm gì khác hơn là thay đổi thường phục.
Tống Công tương lai chỉ mang theo một bộ hướng bào. Ai biết sẽ gặp phải chuyện như vậy chứ. May là bây giờ còn có chút thời gian, có thể cho người mang tới gấp một bộ khác, bằng không liền mất mặt.
Công tử Ngự Thuyết đã bị nạo sạch râu. Bởi vì hắn chống cự nên có chút vết trầy, trên cổ còn có dấu vết màu hồng hồng. Sắc mặt có chút tiều tụy, vừa nhìn thấy Triển Hùng, con ngươi của hắn sung huyết đỏ, trừng lên như muốn ăn thịt Triển Hùng.
Triển Hùng cười híp mắt nói:
"Nhị ca, khi đệ chưa thấy Nhị ca, gặp Tống Công tử đây đã là kinh động như gặp tiên. Nhưng nào có biết tướng mạo này không bằng Nhị ca. Hơn nữa Nhị ca khí chất xuất trần, phảng phất thần tiên. Hắn tục khí quấn rồi."
Công tử Ngự Thuyết nghe Triển Hùng nói không kiêng dè chút nào, cao giọng nói rõ ràng là cho hắn nghe được. Tức giận hàm răng nghiến thành tiếng, nhưng hắn không thể đi tìm Triển Hùng gây khó dễ. Dù sao Triển Hùng hôm nay là người Tề quốc, nhược điểm của hắn còn trong tay Tề Hầu.
Công tử Ngự Thuyết hừ lạnh một tiếng, quay đầu liền đi. Bất quá hắn hành động tựa hồ có hơi bất tiện, đi đường có chút gian nan.
Ngô Củ nhìn Triển Hùng một mặt đê tiện hề hề nhìn chằm chằm bóng lưng Công tử Ngự Thuyết đi xa, mãi cho đến khi không thấy bóng người, lúc này mới thu hồi ánh mắt, không khỏi lắc đầu nói:
"Tứ đệ, ngươi vừa mới... thật có chút quá phận."
Triển Hùng nói:
"Ta biết, nhưng Công tử Ngự Thuyết kia quá phận trước. Ta chỉ trả cho hắn thôi. Nếu không phải Ngự Thuyết trở mặt không quen biết, hạ lệnh tiêu diệt huynh đệ của ta, đệ đệ cũng sẽ không như vậy."
Ngô Củ cảm giác Triển Hùng cùng Công tử Ngự Thuyết quan hệ biến thành một sợi len rối, quấn lấy cùng nhau, lung ta lung tung.
Theo lý mà nói, quả thật là Công tử Ngự Thuyết trở mặt không quen biết là không đúng. Thế nhưng hắn là Tống Công, nếu như cùng đạo tặc hợp tác, khẳng định đứng không vững. Mặc dù tình lý ở ngoài, thế nhưng cũng là chuyện trong dự liệu. Hơn nữa tuy rằng Triển Hùng đưa ra yêu cầu Công tử Ngự Thuyết hầu hạ chính mình, thế nhưng đích xác Công tử Ngự Thuyết đã đáp ứng, cũng không phải là có nửa điểm cưỡng bách. Nói đến như vậy, Triển Hùng cũng coi như là tra có lý...
Ngô Củ bất đắc dĩ nói:
"Ngươi vì sao phải gây phiền phức cho hắn?"
Triển Hùng nở nụ cười, nói:
"Bởi vì Ngự Thuyết hắn bất nhân bất nghĩa, ta liền muốn phá hắn, khiến hắn gà chó không yên."
Ngô Củ lúc này thật là không có cách. Triển Hùng còn chưa có lớn. Chớ nhìn hắn to lớn dũng mãnh, nhưng tính tình vẫn trẻ con. Ngô Củ cười nói:
"Tiểu Hùng."
Triển Hùng không biết đây là cách nói trêu đùa "gấu nhỏ", trái lại kinh ngạc nói:
"Ôi chao, Nhị ca sao biết nhũ danh của ta? Nhớ năm đó đại ca ta cũng gọi ta như vậy, bất quá..."
Bất quá Triển Hùng bỏ ra khỏi nhà. Hắn ở bên ngoài làm đạo tặc, mà đại ca hắn ở Lỗ quốc làm hiền sĩ. Bây giờ hắn "không còn đại ca". Triển Hùng tựa hồ hoài niệm, cười nói:
"Nhị ca gọi thật là dễ nghe, kêu đệ một lần nữa đi!"
Ngô Củ cười ha ha một tiếng. Vốn là lén lút chơi xấu cho Triển Hùng cái biệt hiệu, kết quả Triển Hùng rất yêu thích, lúc này liền nói:
"Tiểu Hùng."
Triển Hùng cười nói:
"Hay hay, sau này Nhị ca cứ gọi đệ đệ như vậy đi."
Ngô Củ cười ra nước mắt. Quả nhiên tư duy người cổ đại và hiện đại không giống nhau. Tỷ như mấy người nhà họ Khương thị Lữ này, đại ca gọi Chư Nhi, Tề Hầu gọi Tiểu Bạch, anh em họ gọi Vô Tri, còn có giám quốc thượng khanh Cao Hề, tự hào là "Bạch thỏ tiên sinh", bây giờ lại tới Triển Hùng thích người khác mình gọi "Tiểu Hùng".
Ngô Củ cùng Triển Hùng vừa đi vừa nói, hai người vừa nói vừa cười. Công tử Ngự Thuyết đứng ở lều bên cạnh, mắt lạnh lùng nhìn bên này. Hắn mím mím môi, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nhìn Triển Hùng cười nói vui vẻ, tâm lý hắn phi thường không thoải mái, cơ hồ đem môi mình cắn rách...
Công tử Ngự Thuyết đứng ở trong gốc khuất thâm trầm nhìn. Có người đi một mình lại đây, cung kính nói:
"Quân thượng."
Công tử Ngự Thuyết lúc này mới xoay đầu lại, đưa tay che cổ, ngăn cản dấu hôn tương đối cao, nói:
"Có việc gì thế?"
Người đến là đại phu mà gần đây Công tử Ngự Thuyết tương đối sủng tín, Đới Thúc Bì. Đới Thúc Bì có ba tấc lưỡi không xương, trợ giúp Công tử Ngự Thuyết hướng Vệ quốc yêu cầu trả Tống Mẫn Công, cho nên rất được sủng tin. Hơn nữa Đới Thúc Bì là người mưu kế giỏi, cho nên Công tử Ngự Thuyết lần này cũng mang đến hội minh.
Công tử Ngự Thuyết quay đầu đi trở về, tiến vào lều, từ từ ngồi xuống. Hắn ngồi có chút gian nan, suýt nữa ra mồ hôi lạnh. Đới Thúc Bì lại không có phát hiện, mà là nói:
"Tiểu nhân nghĩ quân thượng nên thừa dịp bây giờ hội minh chưa có chính thức bắt đầu, thỉnh Tề Công sắc phong. Chỉ cần phong xong, liền có thể rời khỏi Bắc Hạnh, không để ý tới hội chư hầu."
Công tử Ngự Thuyết kỳ thực cũng nghĩ như vậy. Bây giờ Tề quốc mạnh mẽ, thế nhưng Tống quốc cũng không thua kém. Nếu không duyên cớ tham gia hội chư hầu, như vậy lần này Tề quốc liền cường đại hơn so với Tống quốc rồi. Nếu như thế, không phải cổ vũ kẻ địch kiêu ngạo sao?
Công tử Ngự Thuyết lần này tới, mục đích chủ yếu là vì thụ phong, Tôn Vương Nhương Di gì đó hắn hoàn toàn không muốn tham gia.
Công tử Ngự Thuyết muốn giải quyết thật nhanh nên đến sớm. Dự định nhờ Tề Công sớm sắc phong, mềm dẻo không được thì mạnh bạo, bức bách Tề quốc sắc phong, sau đó quay người bỏ đi. Nhưng bây giờ hay rồi, nhược điểm rơi vào tay Tề Hầu.
Đều do Đạo Chích đáng chết, bây giờ hắn còn thành nghĩa đệ của Công tử Củ cùng Tề Hầu, trở thành tướng quân Tề quốc. Đã như thế, Công tử Ngự Thuyết có nhược điểm trong tay Tề Hầu, là người trở mặt không quen biết, ân đền oán trả, còn bị nhục nhã. Nhược điểm lớn như vậy, Công tử Ngự Thuyết có tư cách gì cùng Tề Hầu bàn điều kiện. Có thể nói Tề Hầu mau chóng sắc phong cho hắn sao?
Công tử Ngự Thuyết phiền lòng lợi hại, phất tay nói:
"Cô biết rồi, hôm nay Cô có chút mệt, khanh đi xuống trước đi."
Đới Thúc Bì không biết Tống Công vì sao thái độ khác thường, nhưng vẫn là chắp tay nói:
"Dạ... tiểu nhân xin cáo lui."
Đúng như dự đoán, sau hai ngày, Công tử Ngự Thuyết lại hướng Tề Hầu nói ra việc muốn nhanh chóng thụ phong. Bất quá tất cả đều bị Tề Hầu cự tuyệt. Cuối cùng Tề Hầu còn cười híp mắt quăng một câu.
"Tống Công cớ gì gấp gáp như vậy? Chẳng lẽ là có chuyện gì khẩn cấp? Hội minh sắp tới, ngày đó thụ phong cũng không muộn. Tống Công nếu cảm thấy tẻ nhạt, Tứ đệ vẫn còn muốn tìm Tống Công ôn chuyện đó."
Công tử Ngự Thuyết vừa nghe Tề Hầu nhắc đến Triển Hùng, nhất thời mặt liền xanh.
Ngô Củ vào lúc này vừa vặn tiến vào mộ phủ.
Là Tề Hầu cho người tìm, nên Ngô Củ cùng tự nhân đi vào. Vừa lúc nghe Tề Hầu cùng Công tử Ngự Thuyết trò chuyện, Ngô Củ không thể làm gì khác hơn là đứng ở một bên.
Tề Hầu cười nói:
"Nhị ca, mời ngồi."
Ngô Củ đi tới ngồi xuống. Tề Hầu liền quay đầu nhìn về phía Công tử Ngự Thuyết, nói:
"Ồ đúng rồi, suýt nữa quên mất, mấy ngày nữa hội minh, Cô còn có một việc, cần thiết xin nhờ Tống Công."
Công tử Ngự Thuyết nghe hắn nói khách khí như thế, ngờ vực hỏi:
"Chuyện gì? Tề Công cứ nói đừng ngại, chỉ cần Ngự Thuyết có thể giúp được việc khó khăn..."
Hắn lời còn chưa nói hết, Tề Hầu đã cắt ngang.
"Tất nhiên có thể giúp một tay."
Công tử Ngự Thuyết ngờ vực nhìn Tề Hầu, chờ Tề Hầu nói câu sau. Hắn luôn cảm thấy Tề Hầu sắp nói chuyện không tốt đẹp gì. Liền nghe Tề Hầu nói:
"Đó chính là việc quan trọng nhất ở hội minh lần này. Đề cử người làm Minh chủ."
Công tử Ngự Thuyết vừa nghe, sắc mặt nhất thời không dễ nhìn, gân xanh trên trán đều bạo lộ ra. Tuy rằng Thiên tử để Tề Hầu đại diện tổ chức hội minh, thế nhưng cũng không có nói để Tề Hầu đảm nhậm vị trí Minh chủ.
Tề Hầu là Hầu tước, Công tử Ngự Thuyết là Công tước, cứ như vậy liền đè ép Tề Hầu một đầu. Dựa theo Chu lễ, phải là Tống Công chủ trì đại hội, trở thành Minh chủ.
Đời trước bởi vì Tống Công muốn cầu cạnh Tề Hầu, cho nên liền nhường vị trí Minh chủ. Thế nhưng sau khi thụ phong, tối ngày đó hắn liền bội ước, ban đêm liền rời đi.
Đời này tuy rằng Tống Công vẫn cầu cạnh Tề Hầu, thế nhưng Tề Hầu biết có chút bất đồng. Đó chính là Vệ Hầu cũng đi tham gia hội minh. Vệ Hầu là bởi vì hoà đàm mà bị ép tham gia hội minh, cho nên tất nhiên sẽ không để cho Tề Hầu vừa lòng đẹp ý ngồi trên vị trí Minh chủ. Bởi vậy Tề Hầu đang lôi kéo "đồng minh", động minh này chính là người có tước vị cao nhất, Tống Công Ngự Thuyết.
Công tử Ngự Thuyết vừa nghe, liền biết Tề Hầu có ý định gì. Mà hắn bị người chế trụ, một chút biện pháp cũng không có, cho nên không thể làm gì khác hơn là cắn răng, cười gượng nói:
"Minh chủ? Tề Công nói đùa, đây tính là chuyện gì? Tề Công chính là đại diện Thiên tử, vị trí Minh chủ, Ngự Thuyết nghĩ là Tề Công không ai dám không theo!"
Tề Hầu cười ha ha, nói:
"Tống Công khiêm nhường, khiêm nhường. Chức vị nặng như vậy rơi trên vai Tiểu Bạch, Tiểu Bạch cũng rất là khổ não."
Cơ thịt Ngô Củ co giật. Một mặt là lại nghe được Tề Hầu tự xưng là Tiểu Bạch, có điểm không thích ứng. Mặt khác là Tề Hầu có thể xếp đặt, lại giả bộ quá đặc sắc.
Nếu như mình là Công tử Ngự Thuyết, e rằng lúc này rất muốn cho Tề Hầu một cái tát!
Ngô Củ nghĩ không sai. Công tử Ngự Thuyết xác thực muốn đứng lên đánh Tề Hầu một cái. Thế nhưng hắn căn bản không làm được. Đừng nói thể trạng, chỉ nói là tình cảnh bây giờ dĩ nhiên không thể. HunhHn786 Công tử Ngự Thuyết cười gượng nói:
"Tề Công đại nghĩa, tất nhiên sẽ đủ năng lực mang gánh nặng này. Ngự Thuyết tuy rằng bất tài, nhưng sẽ hết sức giúp đỡ."
Tề Hầu cười híp mắt nói:
"Tốt a, có Tống Công hết sức giúp đỡ. Cô thiết nghĩ lần này hội minh sẽ vô cùng thuận lợi, đúng không Tống Công?"
Công tử Ngự Thuyết có thể nghe không hiểu Tề Hầu đang đe dọa chính mình hay sao. Cố tình là hắn hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là kiên trì, đầy mặt dối trá cười nói:
"Chính phải, chính phải, có Tề Công dẫn dắt, hội chư hầu tất nhiên sẽ vô cùng thuận lợi."
Tề Hầu chắp tay cười cười, nói:
"Cô thấy Tống Công sắc mặt không phải rất tốt, có thể là khí hậu không quen. Như vậy đi, Tống Công về nghỉ trước, mấy ngày nữa hội minh, ngày đó Cô dùng thân phận đại diện Thiên tử thụ phong Tống Công, được không?"
Công tử Ngự Thuyết có thể nghe Tề Hầu cam kết, thở phào nhẹ nhõm, vội vã chắp tay nói:
"Vậy làm phiền Tề Công, Ngự Thuyết cáo lui trước."
Tề Hầu chắp tay, nói:
"Tống Công đi chậm, vậy Tiểu Bạch không tiễn."
Công tử Ngự Thuyết đứng lên. Cũng bởi vì chân đau suýt nữa hắn ngã sấp xuống. Ngô Củ sợ hết hồn, vội vã giúp đỡ Công tử Ngự Thuyết một cái. Công tử Ngự Thuyết xấu hổ đỏ cả mặt, không kịp nói cám ơn, vội vã liền đi.
Tề Hầu thấy Công tử Ngự Thuyết đi, nói với Ngô Củ:
"Nhị ca, không có chút ảnh hưởng thân thể nào chứ?"
Ngô Củ lắc đầu nói:
"Tất nhiên không có."
Ngô Củ liền chắp tay hành lễ nói:
"Không biết Quân thượng gọi Củ lại đây là có việc gì?"
Tề Hầu cười cười, nói:
"Cũng không có việc gì."
Ngô Củ mí mắt giật lên, liền nghe Tề Hầu nói:
"Chỉ là... hai ngày này Nhị ca cùng Tứ đệ khá gần gũi, Cô nhìn mà lòng chua xót."
Ngô Củ sững sờ, ho khan một tiếng, nói:
"Quân thượng lại nói đùa."
Tề Hầu kề lại gần, đưa tay nắm cổ tay Ngô Củ, nói:
"Cô khi đề cập việc này, chưa bao giờ nói đùa... Nhị ca, sự tình ngày ấy, ngươi cân nhắc như thế nào?"
Ngô Củ rất gấp gáp, lặng lẽ rút tay về. Bất quá Tề Hầu nhìn ra động tác nhỏ, ngăn chặn tay Ngô Củ, nói:
"Hả? Nhị ca."
Ngô Củ tim đập "thình thịch". Nghe Tề Hầu nói giọng trầm thấp, còn là giọng mũi, tâm lý loạn lên, há miệng nói:
"Quân thượng, Củ..."
Lời tới chỗ này, Tề Hầu cười cắt ngang:
"Nhị ca, chớ vội từ chối Cô."
Ngô Củ còn chưa nói ra, Tề Hầu đã biết muốn cự tuyệt. Hắn cười, không coi là chuyện to tát gì.
"Thứ Cô muốn có được, chưa từng bị thất bại, chỉ có..."
Chỉ có ngoại trừ hai thứ.
Thứ nhất là giống đời trước, Tề Hầu tâm tâm niệm niệm làm "Bá Vương". Cả đời là Bá Chủ, lại không thể làm Bá Vương. Thử hỏi người như Tề Hoàn Công làm sao có khả năng không nghĩ tới xưng Vương. Nhưng Tề Hầu biết tài hoa của mình không bằng thần tử, như vậy không thể xưng Vương. Bây giờ làm lại một lần, Tề Hầu muốn xưng Vương.
Thứ hai là tình cảm. Tề Hầu cũng muốn có được thứ đời trước hắn căn bản không thể nghiệm qua, cũng không nghĩ tới.
Tề Hầu có thật nhiều nữ nhân ở hậu cung, phu nhân nhiều vô số kể, lại không có một người yêu chân chính. Tề Hầu sủng ái Trưởng Vệ cơ, thế nhưng đời trước nàng lại dẫn tiến Vệ Khai Phương cùng Dịch Nha cho hắn.
Tại thời điểm Tề Hầu chịu nhục mà chết, hắn mới tỉnh ngộ. Đây cũng không phải là tình cảm hắn muốn. Nhưng mà vào lúc ấy, Tề Hầu tâm lý chỉ còn dư lại một mảnh tro nguội, lại càng đối với tình cảm không ôm kỳ vọng nào.
Lúc này không giống vậy. Hắn nhìn thấy Công tử Củ trước mắt không giống vậy. Bất luận trả giá cái gì, Tề Hầu đều muốn có được tình cảm của người này.
Ngô Củ nhìn thấy trong mắt Tề Hầu có dục vọng độc chiếm, còn có một sự quyết tâm, khiến Ngô Củ khó giải thích được cảm thấy run rẩy. Ngô Củ thở dài, nhẹ giọng nói:
"Quân thượng nghĩ muốn được Củ đồng ý, trả giá cái gì cũng có thể."
Tề Hầu vừa nghe, cười nói:
"Quả nhiên Nhị ca hiểu."
Ngô Củ lại lắc đầu nói:
"Nếu như Củ đưa ra điều kiện là Quân thượng dùng vị trí quốc quân Tề quốc đổi lấy thì sao?"
Tề Hầu nhìn Ngô Củ, nụ cười ôn nhu chậm rãi đọng lại trên gương mặt tuấn mỹ. Khóe miệng có chút hơi ép xuống, cười nhẹ một tiếng, nói:
"Nhị ca cùng Cô nói đùa."
Ngô Củ lúc này gật đầu, nói:
"Chính phải. Củ vừa mới rồi quả thật là cùng Quân thượng nói đùa. Chỉ có điều như vậy mà Quân thượng không thể đồng ý, thì Quân thượng cũng không thể trả giá cái gì."
Tề Hầu nhìn chằm chằm Ngô Củ, nói:
"Nhị ca, đương thật muốn cái Hầu vị này?"
Ngô Củ nở nụ cười, nói:
"Quân thượng, Củ không dám. Củ đối với vị trí này không có nửa phần suy nghĩ. Chỉ là so sánh để Quân thượng rõ ràng tâm ý của chính mình. Củ cùng Hầu vị mà nói, không thể cùng nhắc tới. Mà Quân thượng cũng ý thức được, Củ cùng Hầu vị là có xung đột. Cuối cùng sẽ có một ngày, trong mắt Quân thượng không thể tồn tại người tên Củ này. Có lẽ là vài tháng có lẽ là vài năm, cũng có lẽ năm nay, cũng không lâu lắm đâu."
Tề Hầu không nói lời nào, gắt gao nhìn chằm chằm Ngô Củ, khóe miệng áp đến cực điểm, nói:
"Ngươi rõ ràng như vậy sao?"
Ngô Củ lòng nói.
Người chết qua một lần, tự nhiên nhìn thấu hết cả!
Ngô Củ chắp tay nói:
"Quân thượng sự việc bận rộn, Củ không quấy rầy Quân thượng, xin cáo lui trước."
Tề Hầu ngồi ở chỗ ngồi không nhúc nhích, lại đột nhiên mở miệng nói:
"Nếu như có một ngày, Nhị ca trong lòng Cô phân lượng so với giang sơn còn nặng hơn, vậy Nhị ca có thể đồng ý."
Ngô Củ cười cười, nói:
"Hi vọng khi đó Củ còn tại thế."
Tề Hầu cười một tiếng, nói:
"Nhị ca đi nghỉ trước. Mấy ngày nữa chính là hội minh, thời điểm chư hầu đến đông đủ, Nhị ca phải bận. Vẫn là câu nói kia, Nhị ca thân thể yếu đuối, Cô là đau lòng hơn."
Ngô Củ liếc mắt nhìn Tề Hầu.
Mình mới vừa nói nhiều như vậy. Kết quả Tề Hầu chỉ chớp mắt liền miễn dịch, phảng phất không có lọt tai!
Ngô Củ bất đắc dĩ bái một chút, nói:
"Củ xin cáo lui."
Tề Hầu phất phất tay, nhìn thân ảnh màu trắng gầy gò lui ra khỏi mộ phủ.
Hội Bắc Hạnh cũng đến nhanh chóng.
Ngày hôm đó phi thường náo nhiệt, quốc quân Trần quốc Xử Cữu, mang theo Công tử của hắn tới hành dinh.
Trần quốc luôn luôn cùng Tề quốc giao hảo tốt. Đặc biệt là Công chúa Trần quốc còn gả cho Trung lang tướng Tề quốc làm phu nhân, cũng được Tề Hầu thu làm nghĩa nữ. Cho nên Trần quốc thừa cơ hội này, đương nhiên phải cùng Tề quốc tăng giao hảo, về sau phải dựa vào Tề quốc.
Ngô Củ theo Tề Hầu đứng ở cửa hành dinh, nghênh tiếp Trần Hầu cùng Công tử Hoàn. Công tử Trần quốc này phi thường có tài hoa. Sau khi Trần Hầu qua đời, Trần quốc nội loạn, Công tử Hoàn chạy trốn tới Tề quốc. Tề Hầu rất thưởng thức tài hoa của Công tử Hoàn, đem con gái gả cho Công tử Hoàn, lôi kéo Công tử Hoàn.
Bất quá coi như Tề Hầu trọng sinh cũng có sự tình hắn không biết.
Khi Công tử Hoàn ra đời, Thái sử Trần quốc Phùng Chu bói một quẻ, nói Công tử Hoàn tài hoa hơn người, tất thành đại khí. Bất quá quẻ bói còn chưa đầy đủ. Đó chính là Công tử Hoàn cưới Công chúa, năm đời sau càng thêm phồn vinh.
Ngô Củ là người duy nhất ở đây biết đến chuyện này. Nói đến Công tử Hoàn, cũng không phải là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh. Thế nhưng danh xưng Điền Hoàn quả thực như sấm bên tai.
Điền Hoàn còn gọi là Điền Kính Trọng, vị tông chủ đầu tiên của họ Điền, thế gia Tề quốc. Ông cũng là thủy tổ họ Điền và nước Điền Tề sau này.
Hậu nhân năm đời sau của Công tử Hoàn xác thực phồn vinh lên, đâu chỉ là phồn vinh, hơn nữa đẩy ngã cơ nghiệp họ Khương ở Tề quốc. Hậu nhân của Điền Hoàn trục xuất Tề Công, nắm giữ Tề quốc, họ Điền thay thế họ Khương thống trị, đổi Tề thành Điền Tề. Đây cũng là Điền Tề đại danh đỉnh đỉnh thời kỳ Chiến Quốc.
Tề Hầu không biết hậu nhân của Công tử Hoàn đẩy ngã cơ nghiệp của mình. Hắn càng không biết sau đó một hậu nhân của Điền Hoàn là Vương Mãng đã xưng Đế lập nhà Tân.
Trần Hầu Xử Cữu xuống xe ngựa, phi thường cung kính làm lễ, cười nói:
"Tề Công đích thân đến, Xử Cữu thực sự là thụ sủng nhược kinh, thụ sủng nhược kinh a."
Tề Hầu cười cười, nói:
"Trần Công khách khí rồi. Tề Trần hai nước sớm có thông gia, nên giúp đỡ lẫn nhau mới đúng. Trần Công cùng Cô khách khí như vậy sao?"
Trần Hầu Xử Cữu liền vội vàng nói:
"Vâng vâng vâng, Tề Công nói rất đúng, nói đúng."
Hắn nói, quay người giới thiệu Công tử Hoàn.
"Đây là ngu nhi."
Tề Hầu tất nhiên là nhận ra Công tử Hoàn, chắp tay, nói:
"Trần Công tử là một nhân tài."
Công tử Hoàn cũng có chút thụ sủng nhược kinh. Hắn còn tưởng rằng Tề quốc là đại quốc sẽ xem thường Trần quốc. Dù sao Trần quốc nhỏ yếu, thường phải xem sắc mặt các quốc gia chư hầu lớn khác.
Công tử Hoàn nhanh chóng làm lễ.
"Hoàn bái kiến Tề Công."
Tề Hầu liền dẫn tiến Công tử Củ cùng Trần Hầu và Công tử Hoàn. Trần Hầu Xử Cữu không có năng lực gì, thế nhưng bệnh đa nghi đặc biệt nặng. Bệnh đa nghi nặng đến nỗi với cả Công tử Hoàn cũng cẩn thận, chỉ sợ hơi có sai lầm là tan xương nát thịt.
Trần Hầu Xử Cữu nhìn thấy Công tử Củ, tâm lý liền bắt đầu suy tính.
Sứ thần Trần quốc luôn báo lại, mỗi lần báo lại đều có việc liên quan Công tử Củ. Cho nên Trần Hầu không biết Công tử Củ tại Tề quốc rốt cuộc là cái dạng phân lượng gì. Trước kia Trần Hầu cho Công tử Củ chỉ đơn thuần là một Công tử bị thua, tiền đồ đến đường cùng. Nhưng mà sau đó hắn nghe nói Công tử Củ đi sứ Cử quốc, Công tử Củ làm đặc sứ đón dâu, Công tử Củ tuỳ tùng Tề Hầu đi dự đám tang. Liên tiếp sự tình, khiến Trần Hầu Xử Cữu vốn đa nghi, tâm lý đã xoắn xuýt chết rồi, thật không biết dùng biểu tình cùng thủ đoạn gì đối mặt Công tử Củ.
Ngô Củ tựa hồ nhìn thấu Trần Hầu xoắn xuýt trong lòng. Nói chung mặt Trần Hầu đều là nếp nhăn, vẻ mặt đó tương đối vặn vẹo, thoạt nhìn mệt mỏi.
Thời điểm mọi người nịnh nọt, liền nghe âm thanh của một đội ngũ đông đảo đến. Trên xe ngựa xa hoa cắm một đại kỳ viết một chữ Vệ.
Ngô Củ vừa thấy liền biết là người quen cũ, Vệ Hầu Vệ Sóc đến.
Đội ngũ Vệ quốc phi thường đồ sộ, tuy rằng cũng đem quân đội của mình trú đóng ở bên ngoài hai mươi dặm, thế nhưng tự nhân cung nữ đi theo không phải số ít. Đoàn người nhiều vô cùng. Vệ Sóc cưỡi đại mã, phía sau là một chiếc truy xe xa hoa lộng lẫy. Mành vén lên một ít, bên trong ngồi một người ngóng nhìn bên này.
Thì ra là mẹ đẻ của Vệ Hầu, Tuyên Khương cũng cùng đến.
Tuyên Khương là tỷ tỷ của Công tử Củ cùng Tề Hầu. Tuy rằng là cùng cha khác mẹ, nhưng dù gì cũng là người Tề quốc. Tất nhiên là bởi vì không yên lòng Vệ Hầu cho nên mới muốn bán cái mặt mũi, liền cùng đến.
Đội ngũ Vệ Hầu đến, Tề Hầu trước hết cùng Trần Hầu chào một tiếng. Trần Hầu mang theo Công tử Hoàn tiến vào lều trại nghỉ ngơi chỉnh đốn.
Vệ Hầu dừng lại trước cửa danh trướng. Có thể nhìn ra được Vệ Hầu trong bụng là có một đám lửa tức giận. Dù sao chuyện Công tử Nguyên, bọn họ bản thân chiếm được thượng phong. Có Lỗ quốc làm chỗ dựa, Vệ quốc cũng là đại quốc, cứ như vậy đánh như thế nào cũng sẽ không đánh thua. Thế nhưng bọn họ không nghĩ tới Tề quốc dùng biện pháp "nham hiểm", đào kênh dẫn nước rót vào thành. Cứ như vậy Vệ Hầu triệt để bị tức chết rồi. Dù sao Tề quốc không giáp giới với Vệ quốc đào kênh, mà là thuê đất Tấn quốc đào kênh.
Tuyên Khương cùng Tấn Hầu đàm phán không có kết quả, còn bị chiếm tiện nghi. Bây giờ bọn họ chỉ còn lại một biện pháp là đàm phán hòa bình cùng Tề quốc.
Vệ Hầu cho ngựa dừng lại, vung lên một mảnh bụi bặm. Ngô Củ bị sặc phải ho khan hai tiếng. Tề Hầu vội vã nhấc tay áo rộng lớn lên che một ít. Hắn lập tức cười nói với Vệ Hầu.
"U, Vệ Công, Vệ Công cũng tới, thực sự không thể từ xa tiếp đón."
Vệ Hầu xuống ngựa, lạnh lùng nhìn Tề Hầu. Bây giờ thực sự là thù mới hận cũ tính gộp lại. Lần trước không có diệt trừ Tề Hầu, trái lại để cho hắn chạy đến Lạc Sư đi cáo trạng.
Quả nhiên Tề Hầu là lòng dạ hẹp hòi, trước mặt tân Thiên tử tố cáo Vệ Hầu. Hiện tại khắp thiên hạ chư hầu đều nghe nói, Vệ Hầu muốn tạo phản, muốn mang binh tấn công Chu Triều. Bây giờ ai ai cũng biết Vệ Hầu là phản tặc. Nếu như không phải bởi vì Vệ quốc còn có chút cân lượng, sớm đã bị người khởi binh tiêu diệt.
Vệ Hầu tung người xuống ngựa, lành lạnh nói:
"Xem Tề Công nói kìa. Tề Công thân phận đại diện Thiên tử tổ chức hội chư hầu. Vệ Sóc có thể không tham gia sao?"
Tề Hầu cười lạnh.
Nếu như không phải là bởi vì đời này Công tử Củ đưa ra kế đào kênh dẫn nước, bắt được nhược điểm của Vệ Hầu, Vệ Hầu nhất định là sẽ không tới tham gia hội chư hầu.
Tề Hầu trải qua một lần, tâm lý nắm chắc.
Tề Hầu nở nụ cười, nói:
"Tiểu Bạch được Thiên tử tín nhiệm, có thể đại diện Thiên tử tổ chức minh hội, giúp đỡ vương thất, chống giặc ở ngoài. Cúc cung tận tụy, chỉ e sợ làm không tốt. Sao có thể so với Vệ Công tiêu sái, nói đánh Chu Triều liền đánh Chu Triều."
Vệ Hầu bị hắn làm nghẹn đến sững sờ. Không nghĩ tới Tề Hầu nói thẳng như vậy, sắc mặt Vệ Hầu trong nháy mắt liền thay đổi. Tề Hầu thấy Vệ Hầu ăn quả đắng, cũng không kiêng kị liền bật cười.
Vào lúc này Tuyên Khương vội vàng từ truy xe xuống, khoa trương cười nói:
"Ai u, đệ đệ, hai vị đệ đệ, có nhớ tỷ tỷ!"
Tuyên Khương nói, nhanh chóng đi tới, cười đến một mặt ân cần, nói:
"Tỷ tỷ đang ở Vệ quốc, đã lâu chưa gặp hai vị đệ đệ. Bây giờ vừa thấy, thật nhớ quá. Sau khi hội minh kết thúc, tỷ tỷ nhất định phải cùng bọn đệ đệ thân thiết một chút."
Tề Hầu cũng cười một tiếng.
Tuyên truyền giảng giải còn tưởng rằng chính mình có mặt mũi!
Liền nghe Tề Hầu nói:
"Cô còn tưởng rằng tỷ tỷ chỉ muốn cùng lão Tấn Công thân thiết chứ?"
Hắn nói chuyện này, Ngô Củ liền thấy Vệ Hầu cùng Tuyên Khương sắc mặt nhất thời liền cứng đờ. Tuyên Khương trên mặt đầy son phấn, cứng ngắc đến trình độ phảng phất như "căng da" sắp bị nứt nẻ vậy.
Ngô Củ không nhịn được cười một tiếng, liền thấy Tuyên Khương trừng mắt nhìn mình, vội vã làm bộ ho khan một tiếng, phất phất tay, nói:
"Cuối xuân, bụi bặm chính là nhiều."
Dứt lời liền ho khan hai tiếng. Tề Hầu cũng nở nụ cười, nói:
"Đúng đó, chỗ này bụi bặm hơi nhiều, Nhị ca thân thể yếu đuối, đi về nghỉ thôi."
Ngô Củ vừa nghe, vội vã chắp tay nói:
"Vậy Củ cáo lui trước."
Ngô Củ nhanh chóng nhân cơ hội bỏ trốn, để lại Tề Hầu ứng phó cùng Vệ Hầu và Tuyên Khương.
Tính toán ra, Sái Hầu cùng quốc quân Tào quốc đã đến sớm, sau đó lại tới Tống Công, lúc này chính là Trần Hầu cùng Vệ Hầu, thêm Tề quốc, vừa đúng sáu quốc gia. Đời trước chỉ có năm quốc gia tham gia hội chư hầu, bây giờ nhiều hơn một Vệ quốc, biến thành sáu quốc gia.
Vừa vặn ngày mai chính là ngày mở màn hội minh, buổi tối hôm nay chính là tiệc mời chư hầu. Chủ nhà tận tình thể hiện, tận lực cho mọi người ăn ngon uống ngọt chơi vui. Ngày mai mọi người đồng thời tuyên thệ minh ước, hội chư hầu liền chính thức bắt đầu.
Ngô Củ về nghỉ ngơi một chốc, đợi đến tiệc tối lại đi ra tiếp đãi mọi người. Ngô Củ phát hiện, từ khi đến Bắc Hạnh chuyện mệt nhọc nhất chính là ăn tiệc. Quốc quân này đến phải uống rượu ăn tiệc, chư hầu kia đến cũng phải uống rượu ăn tiệc.
Triển Hùng bây giờ đã không phải là thổ phỉ, mà là huynh đệ kết nghĩa của Tề Hầu, được phong tướng quân, thân phận cũng cực kỳ cao quý. Hơn nữa hôm nay tiệc rượu, Tề Hầu muốn khoe khoang, đối với các chư hầu diễu võ dương oai, đương nhiên phải đem Triển Hùng bày ra cho mọi người chiêm ngưỡng một phen.
Triển Hùng là người xa lạ, thế nhưng chỗ ngồi rất cao, dĩ nhiên ngồi ở bên cạnh Công tử Củ. Mọi người khó tránh khỏi nhìn nhiều Triển Hùng. Trần Hầu Xử Cữu cẩn thận hỏi thân phận Triển Hùng. Tề Hầu liền rất thẳng thắn giới thiệu Triển Hùng là Tứ đệ.
Mọi người vừa nghe, sợ đến tim suýt nữa nhảy ra. Chư hầu đang ngồi đây tuy rằng đến từ bốn phương tám hướng, thế nhưng không có một ai chưa từng nghe tới đại danh Đạo Chích. Cũng không có một quốc gia nào không đau đầu vì Đạo Chích. Quân của Đạo Chích số lượng đông đảo, hành động gió cuốn mây trôi, phảng phất là một trận lốc, mau lẹ cực kỳ. Vô luận quân đội dạng gì nghiêm chỉnh huấn luyện tới đâu cũng không thể so cùng quân của Đạo Chích, chớ nói chi là tự tay bắt được Đạo Chích.
Bây giờ mọi người vừa nghe Đạo Chích biến thành em kết nghĩa của Tề Hầu mở to hai mắt, há to mồm, lại không ai dám nói ra hai chữ "Đạo Chích".
Cuối cùng Trần Hầu Xử Cữu mới cười gượng nghẹn ra một câu:
"Thì ra là... là Triển tướng quân, thất kính, thất kính!"
Rượu quá ba tuần, Ngô Củ ngồi ở chỗ ngồi đã tê tê ngứa ngáy, cơ bản không còn phản ứng nhanh nhẹn, thân thể lệch đi.
"Bịch"
Vừa vặn dựa vào cái cái gì, quay đầu nhìn lại, thì ra là dựa vào Triển Hùng. Triển Hùng cũng sợ hết hồn, nói:
"Nhị ca, không có chuyện gì chứ?"
Triển Hùng cũng không biết Ngô Củ uống say đức hạnh gì, liền nghe Ngô Củ giọng mềm nhũn nói:
"Không... Không có chuyện gì! Uống..."
Triển Hùng nghe Ngô Củ mời rượu, vội vã phóng khoáng giơ ly lên, uống cạn một ly. Ngô Củ nở nụ cười, cũng phải bưng ly lên uống rượu, chẳng qua tay mềm lấy không được.
Bên kia bởi vì tước vị cao nhất, Công tử Ngự Thuyết ngồi ở chỗ cao nhất. Nhìn thấy Triển Hùng cùng Công tử Củ chúc rượu lẫn nhau, hắn tựa hồ có hơi xem thường. Hắn hận Triển Hùng đến chân răng cũng ngứa. Không nghĩ tới Triển Hùng như chó hoang còn có một ngày bị thu phục.
Công tử Ngự Thuyết liếc mắt nhìn Công tử Củ.
Triển Hùng này chỉ là chó điên lại có thể cùng Công tử Củ thân cận!
Công tử Ngự Thuyết cảm thấy Công tử Củ là nhân vật có tài năng. Vốn là người sắp chết lại có thể thoát khỏi tay Tề Hầu, còn có thể nhiều lần làm đặc sứ, có thể thu phục một con chó hoang.
Quả nhiên là nhân tài không thể coi thường!
Không biết có phải cảm nhận được ánh mắt Công tử Ngự Thuyết chăm chú, Triển Hùng đột nhiên ngẩng đầu lên. Vừa vặn ánh mắt hai người chạm nhau. Công tử Ngự Thuyết sợ hết hồn, muốn quay đầu đi chỗ khác giả không nhìn thấy. Triển Hùng lại hất cằm với Công tử Ngự Thuyết, còn lộ ra một nụ cười lưu manh.
Tề Hầu cũng uống có chút nhiều, bất quá vẫn tỉnh táo. Hắn thấy Công tử Củ dựa vào Triển Hùng, giống không có xương cốt mềm nhũng, trong dạ dày đầy dấm.
Vừa vặn hôm nay uống cũng đã đủ, uống nhiều sẽ hỏng việc, e sợ nói lỡ miệng. Tề Hầu đứng lên, đi tới bên cạnh Công tử Củ cùng Triển Hùng. Hắn ôm eo đỡ người đã mềm nhũng dậy, nói:
"Tứ đệ ngươi hỗ trợ ở đây một chút, cũng chớ uống nhiều quá, ngày mai còn minh ước."
Triển Hùng gật đầu nói:
"Đã biết. Tam ca mau đỡ Nhị ca đi nghỉ ngơi thôi. Nhị ca say đều coi ta là thành Tam ca."
Tề Hầu vừa nghe, tâm tình khó giải thích được thấy tốt đẹp, nói:
"Thật chứ?"
Triển Hùng nói:
"Tất nhiên là thật. Vừa mới rồi Nhị ca vẫn luôn lẩm bẩm "Tiểu Bạch, Tiểu Bạch"."
Tề Hầu cũng không biết tên mình có cái gì buồn cười. Bất quá đối với Ngô Củ mà nói có thể cười hai năm. Ngô Củ uống say rồi, cũng không biết sao liền nghĩ đến cái tên buồn cười của Tề Hầu, liền vừa nhắc đi nhắc lại vừa cười khúc khích HunhHn786.
Tề Hầu nâng Ngô Củ đi hướng về lều. Ngô Củ một tay treo ở trên cổ Tề Hầu, mềm nhũn đi cùng hắn. Vừa đi chân loạng choạng, tựa hồ ngã sấp xuống bất cứ lúc nào. Hơn nữa Ngô Củ còn không thành thật, túm tóc Tề Hầu, lôi tóc mai đặt ở bên mép, cười híp mắt. Âm thanh mềm mại, mang theo khàn khàn của say rượu, nói:
"Tiểu Bạch..."
Tề Hầu vừa mới rồi còn tưởng rằng Triển Hùng nói đùa, kết quả đột nhiên ngẩn ra, quay đầu nói:
"Nhị ca ngươi lại không thành thật. Cô phải khiêng ngươi đi trở về."
Ngô Củ uống say, không có ý thức, nghe Tề Hầu nói chuyện, còn quơ quơ tay. Tề Hầu thật không có biện pháp, đem Ngô Củ khiêng lên vai.
Ngô Củ bị dọa la một tiếng.
"A!"
Bị khiêng ở bả vai, Ngô Củ phảng phất là cái bao tải. Tề Hầu cánh tay phi thường mạnh mẽ, Ngô Củ sợ đến vỗ vỗ cánh tay đầy cơ bắp của Tề Hầu. Tề Hầu cho là đối phương đã tỉnh lại, kết quả nghe Ngô Củ vừa đánh vừa nói:
"Đừng... Uống không được, đừng rót cho ta... Ta... ta muốn phun..."
Tề Hầu bất đắc dĩ, nhanh chóng khiêng Ngô Củ vào lều, thở dài nói:
"Ngươi là con ma men."
Ngô Củ bị Tề Hầu khiêng trên vai, nhanh chân tiến vào lều đặt ở trên giường. Ngô Củ trở mình đem chăn kéo qua. Động tác cấp tốc thành thục đem chính mình cuộn thành một cái kén lớn liền muốn ngủ.
Tề Hầu ngồi ở bên giường, vỗ vỗ Ngô Củ, nói:
"Nhị ca, ngoan, dậy tắm rửa một chút rồi nghỉ ngơi."
Ngô Củ không mở mắt, phất phất tay, đem tay Tề Hầu vung rơi, cau mày, như là đuổi con ruồi.
Tề Hầu nhìn bộ dạng đó, nhất thời cười rộ lên, nói:
"Nhị ca không phải thích sạch sẽ, sao cả tắm rửa cũng không làm?"
Ngô Củ nghe ở bên tai "ong ong ong".
Ồn ào, thật phiền!
Ngô Củ hóa đà điểu đem đầu chui vào bên trong chăn. Tề Hầu bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói:
"Nhị ca ngoan, coi như không tắm rửa, cũng uống canh giải rượu, không thì ngày mai ngươi liền nhức đầu. Mau tới đây."
Ngô Củ không có động tĩnh, chôn trong chăn vây kín mít. Tề Hầu đem người đào ra một chút, âm thanh đè thấp, giọng khàn khàn nói:
"A... Nhị ca, ngươi nếu không dậy, Cô cần phải hôn ngươi..."
Hắn mới vừa nói tới chỗ này, thình lình nghe chăn bị xốc lên. Ngô Củ một mặt thiếu kiên nhẫn, mà hiển nhiên vẫn là say. Bởi vì ngày thường nhã nhặn ẩn nhẫn Ngô Củ cũng sẽ không "trực tiếp" lộ ra biểu tình thiếu kiên nhẫn.
Ngô Củ đột nhiên vén chăn lên, kéo vạt áo trước của Tề Hầu, dường như muốn đánh.
"Chụt!"
Đem Tề Hầu kéo đến trước mặt, sau đó Ngô Củ nhanh chóng dùng sức ngậm môi Tề Hầu một cái, rồi lập tức buông tay, nói:
"Hôn xong rồi, cút đi."
Nói xong, liền đem mình chôn vào trong chăn, cuộn tròn tiếp tục ngủ...
Tề Hầu phút chốc cũng bối rối. Bởi vì Ngô Củ làm một chuỗi động tác thực sự quá khí chất, quá hào khí can vân, cho nên Tề Hầu căn bản không phản ứng kịp. Mắt thấy Ngô Củ đem mình bao trong chăn, lúc này hắn mới chớp mắt một cái, nâng tay sờ sờ đôi môi.
"Ui"
Than một tiếng, hắn khẽ cười nói:
"Ngươi liền cắn người."