Không quan tâm đến ánh mắt của mọi người dồn đến, cô ta hét lớn tên của anh ta.
“Cuộc đời của tôi bị anh hủy hoại, là anh! Tại sao anh đối xử với tôi như vậy? Tại sao!”
Lạc Quân Hành không dừng bước chân vì cô ta.
Từ đầu đến cuối, ngay cả một ánh nhìn mà anh ta cũng không cho cô ta.
Trong lòng Nam Mẫn thấy rất kinh ngạc.
Anh cả là quý ông nước Anh điển hình, tuy lạnh lùng, nhưng luôn đúng mực về phép lịch sự cơ bản trong giao tiếp xã hội.
Đây là lần đầu tiên cô thấy anh ta tỏ thái độ lạnh nhạt, thậm chí là chán ghét với một người phụ nữ.
Phu nhân Mey đó, rốt cuộc là người thế nào?
Tại sao cô ta lại nói cuộc đời của cô ta bị anh cả hủy hoại?
Nam Mẫn đầy một bụng nghi vấn, lên xe, cô vừa định lên tiếng, thì bị ánh mắt uy nghiêm của Lạc Quân Hành chặn miệng.
Anh ta mấp máy môi, cất giọng băng lạnh: “Em muốn làm gì?”
“Em…”, Nam Mẫn chột dạ: “Em không muốn làm gì, ra ngoài chơi thôi”.
“Ngày ngày huênh hoang gây sự chú ý, giống như con công xòe đuôi vậy, thế gọi là chơi?”
Lạc Quân Hành bày giọng điệu lạnh lùng.
Nam Mẫn nhỏ tiếng phản bác: “Chỉ có con công đực mới xòe đuôi, con công cái thường không xòe đuôi…”
Lạc Quân Hành cất giọng nghiêm khắc hơn: “Em đang phổ cập kiến thức thế giới tự nhiên cho anh hả?”
“Ô”.
Nam Mẫn kinh ngạc ngẩng đầu: “Anh cả, anh còn biết nói ‘thế giới tự nhiên’, tiếng trung có tiến bộ đấy”.
Lạc Quân Hành không nói nữa, đôi môi đỏ mím thành đường thẳng, con ngươi màu xanh thẫm nhìn chằm chằm Nam Mẫn, nhìn sâu vào trong đáy mắt, khiến Nam Mẫn lạnh xương sống.
Cô lặng lẽ cúi đầu, không dám nói đùa nữa.
Bầu không khí trầm mặc.
Yên tĩnh đến đáng sợ.
Cho đến khi về đến lâu đài Modu, Lạc Quân Hành vẫn mặc kệ Nam Mẫn, tự xuống xe.
Nam Mẫn cũng trầm mặc không nói xuống xe, cụp tai cúi đầu đi theo phía sau anh cả, những người giúp việc thấy cô về, muốn chào hỏi cô đều bị cô dùng ánh mắt và dấu hiệu tay ngăn lại.
Khi đi thì phấn khởi, khi về thì chán nản, những người giúp việc đều không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhìn sắc mặt của ngài Shelby, bọn họ cũng không dám hỏi nhiều, lặng lẽ lui xuống, toát mồ hôi thay cô chủ.
Chẳng lẽ cô chủ gây họa ở bên ngoài?
Lên tầng, Nam Mẫn ủ rũ định quay về phòng mình, nhưng Lạc Quân Hành như có con mắt ở sau đầu, không quay đầu lại nói: “Đến thư phòng của anh”.
“…”
Nam Mẫn lặng lẽ nhắm mắt, miễn cưỡng quay người đi theo.