Cô mở não anh chứ không phải điểm trúng huyệt cười của anh, cứ cười thế là sao?
“Cười cái gì?”
Dụ Lâm Hải ngước mắt nhìn cô: “Có cảm thấy cảnh này rất quen không?”
Hả?
Nam Mẫn ngây ra, bất chợt phản ứng được anh đang nói gì.
Đúng thật,
Mấy ngày trước là cô nằm viện, anh xách hộp cơm đến thăm cô, bây giờ ngược lại.
Nam Mẫn cười khổ một tiếng: “Đúng là năm tháng xui xẻo, hai ta đều cùng cắm mốc ở bệnh viện”.
Một câu ‘hai ta’ khiến Dụ Lâm Hải nghe mà run rẩy trong lòng.
Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm nhìn cô không chớp mắt, trong con ngươi sâu thẳm không thấy đáy giống như chưa đầy sao và biển khơi, lóe lên sáng loáng.
“Nhìn tôi làm gì? Trên mặt tôi có cơm?”
Nam Mẫn giống như gái thẳng không hiểu phong tình, vốn không cho anh cơ hội và không gian thả thính, cô liền đưa đũa cho anh: “Ăn cơm”.
“Ờ”, Dụ Lâm Hải giống như cậu học sinh ngoan ngoãn, anh cầm đũa, lại hỏi: “Em ăn chưa?”
Nam Mẫn: “Ăn rồi, anh ăn của anh đi”.
Dụ Lâm Hải ăn cơm, Nam Mẫn dọn dẹp bàn, cô muốn đi đổ rác thì Dụ Lâm Hải vội vàng cản lại: “Em không cần thu dọn, có y tá…”
“Tiện tay thôi, trước kia không phải chưa từng làm chuyện này”.
Mặc dù Nam Mẫn được cưng chiều từ bé, nhưng không phải mười ngón tay chưa từng dính nước xuân, làm việc rất nhanh nhẹn.
Dụ Lâm Hải nhìn cô nhanh nhẹn quét dọn phòng, trong lòng chua xót.
Đúng vậy, trước kia khi cô chăm sóc anh, có gì mà chưa từng làm qua?
Đừng nói là vứt rác quét sàn, ngay cả chuyện đổ bô nước tiểu cô cũng từng làm qua rồi, còn xoa bóp mát xa cho anh…
Khi đó có phải cô thích anh rất nhiều, vậy nên mới giống một bảo mẫu nhẫn nhục chịu khó phục vụ anh?
Nhưng anh lúc đó chỉ đắm chìm trong ưu sầu phiền não của bản thân, buồn lòng nản chí, oán trời trách người, ai ở gần anh nhất anh liền tổn thương người đó, vốn không nhận thức được lòng tốt của người khác với anh, cũng không cảm nhận được tình cảm và những gì Nam Mẫn bỏ ra cho anh, anh chỉ coi như tất cả những thứ này là chuyện đương nhiên.
Bây giờ nghĩ lại, thật vô cùng xấu hổ.
Cô đã phải thất vọng về anh thế nào mới có thể thoải mái ký tên, quyết định đường ai nấy đi với anh vào khoảnh khắc anh đề nghị ly hôn?
Yêu là không chịu nổi sự chà đạp và lãng phí, anh nên hiểu đạo lý này sớm hơn.
“Mẫn”.
Dụ Lâm Hải cầm đôi tay đang quét sàn của Nam Mẫn, ánh mắt sáng rực nhìn cô: “Em đừng bận bịu thế chứ, anh bảo em đến bên cạnh anh không phải để hầu hạ anh”.
Nam Mẫn ngược lại có chút kỳ quái nhìn anh: “Vậy anh muốn tôi làm gì?”