“Cần”.
Quyền Dạ Khiên không hề do dự trả lời.
Phó Vực tức cười: “Ha ha, tại sao? Anh là gì của Lạc Ưu?”
“Tôi là bạn trai cô ấy”.
Quyền Dạ Khiên đến bên cạnh Lạc Ưu, nhét tay vào túi quần, nhìn chằm chằm Phó Vực.
“Không muốn ăn đòn, thì mau cút đi”.
Phó Vực nghĩ thầm: Anh bảo tôi cút thì tôi cút, vậy há chẳng phải rất mất mặt sao?
Anh ta ngồi im ở đó, nhìn sang Lạc Ưu: “Hai người đang yêu nhau à?”
Lạc Ưu lắc đầu: “Không có”.
Rồi lại không chắc chắn nhìn sang Quyền Dạ Khiên: “Có không?”
Quyền Dạ Khiên: “Có!”
Lạc Ưu: “…”
Bọn họ đang yêu nhau? Tại sao cô ấy không biết?
“Là tôi quá lâu chưa xuống núi, lạc hậu rồi chăng?”
Lạc Ưu không chắc chắn lắm nhìn sang Quyền Dạ Khiên: “Bây giờ chuyện yêu đương, không cần người trong cuộc đồng ý nữa hả? Chỉ cần một bên đồng ý là được ư?”
Yêu kẻ ngây ngô thì phải dùng logic ngây ngô.
Vậy là Quyền Dạ Khiên gật đầu: “Đúng, thanh niên đều yêu như vậy”.
Thanh niên.
Để chứng minh mình là thanh niên, cho nên Lạc Ưu cảm thấy…
Hình như chuyện này không có vấn đề.
Phó Vực nhìn Quyền Dạ Khiên ăn nói linh tinh một cách nghiêm túc, cảm thấy rất buồn cười.
“Thật không ngờ, đường đường cậu Quyền cũng có ngày hôm nay”.
Phó Vực nhếch mép: “Tôi cứ tưởng anh là gay cơ”.
Tinh thần hóng hớt nhiều chuyện của Lạc Ưu lên cao, nhìn sang Quyền Dạ Khiên: “Anh là gay hả?”
“Đương nhiên không phải! Đừng nghe anh ta nói linh tinh”.
Quyền Dạ Khiên hằm hằm nhìn sang Phó Vực, cắn răng cắn lợi nói: “Anh muốn chết hả?”
“Không muốn”.
Phó Vực ngông nghênh nói: “Nhưng nếu cậu Quyền muốn tán người anh em của tôi, tốt nhất nên khách sáo với tôi thì hơn, dù sao những lịch sử đen của anh, tôi sưu tầm cả một rổ đấy”.
Đôi mắt như lang như hổ của Quyền Dạ Khiên lập tức bắn ra tia lạnh.
Phó Vực không hề sợ hãi trừng mắt lại.
Lạc Ưu nhìn sang trái, ngó sang phải.
Chiến tranh giữa hai người đàn ông, dường như sắp bùng nổ.