Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Chương 73



Điện thoại của cô ta đã bị Nam Mẫn tịch thu, điện thoại bàn trong phòng cũng đã ngắt ngoại tuyến, không thể gọi cho ai để kêu cứu, chỉ có thể gọi cho người trong nhà.

Nam Nhã không thể chịu nổi nữa, chửi ầm lên với quản gia Triệu: “Một lũ ăn gan hùm mật báo này, các người dám nhốt tôi ư? Các người phải hiểu rõ tôi là chủ còn các người chỉ là tôi tớ, mấy trăm năm trước cũng chỉ là là nô tỳ! Lại dám giương oai tác quái lên tận đầu tôi? Mau thả tôi ra ngoài, nếu không tôi sẽ cho các người biết thế nào là lễ độ!”

Quản gia Triệu chờ cô ta mắng xong mới thản nhiên nói: “Thưa cô họ, trước khi đi cô cả có dặn, bây giờ cô chỉ có hai sự lựa chọn: Một là ngoan ngoãn nhặt bánh bao lên, cúi đầu nhận lỗi. Hai là nhịn đói”.

“Bảo tôi nhận lỗi với chị ta á? Bà bảo Nam Mẫn chết đi! Má!”, Nam Mẫn tức giận đến nỗi ném văng cả điện thoại.

Quản gia Triệu cũng không để ý tới cô ta nữa.

Nam Mẫn về đến nhà, cô chẳng cần phải nghe quản gia Triệu nói, trực tiếp mở camera theo dõi lên, xem cái là biết ngay biểu hiện của Nam Nhã trong mấy ngày nay, dù có cứng đầu hay ngang ngược, thì cũng bị đói đến nhũn cả người.

Nam Mẫn đói bụng đến thoi thóp, cả người tựa vào giường, dường như chẳng còn chút sức lực nào. Trong miệng còn lẩm bẩm mắng gì đó, nhìn cái bánh bao vừa bẩn vừa cứng dưới sàn nhà, cô ta mím môi, thật sự không thể nhịn nổi đưa tay về phía bánh bao.

Khi cô ta nhét cái bánh bao đó vào miệng ăn như chết đói, thì Nam Mẫn cũng mở cửa phòng ra, trông thấy cảnh tượng đó.

Nam Nhã như kẻ trộm đang làm chuyện xấu thì bị bắt gặp, nghe thấy tiếng mở khóa cửa thì cả người cũng run lên, cổ họng nghẹn lại, bánh bao cứng ngắc chặn ngang cổ họng khiến cô ta ho khan. . Truyện Dị Năng

“Khụ khụ khụ…”

Thấy Nam Nhã sắp khụ đến nỗi tắt thở, Nam Mẫn đi tới đưa tay vỗ mạnh lưng cô ta, bánh bao nghẹn trong cổ họng lập tức văng ra, cùng lúc đó, Nam Nhã cảm thấy cột sống của mình đau như vừa bị Nam Mẫn vỗ gãy vậy!

Không biết là do nghẹn hay do đau mà nước mắt cô ta “xoạch” cái rơi xuống.



Nhưng ngay sau đó, Nam Nhã ngửi thấy một mùi hương, mũi cô ta như cún con hít hít.

Quay đầu sang, trông thấy nữ giúp việc bưng một cái khay, trên khay là đủ loại thức ăn, xíu mại mới hấp, còn có cả bánh bao…

Cô ta như quỷ chết đói đầu thai, nhanh chóng xông tới, nữ giúp việc lại đưa cái khay cho Nam Mẫn.

Nam Mẫn nhận lấy khay thức ăn, bình tĩnh đặt trên bàn trà, ngồi trên sô pha nhìn Nam Nhã ngồi chồm hổm dưới sàn nhà: “Bây giờ đã biết đói rồi hả?”

Nam Nhã rưng rưng nước mắt gật đầu, cô ta biết rồi!

Nam Mẫn lại hỏi: “Biết lỗi sai của mình chưa?”

Nam Nhã uất hận cắn răng, nhưng cô ta thật sự đói đến mức chẳng còn sức để đối kháng với Nam Mẫn, đành chịu đựng sự nhục nhã đó, gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn.

Lúc này Nam Mẫn mới ngước cằm, như đang đại xá thiên hạ: “Ăn đi”.

Nam Nhã lập tức nhào tới, bốc xíu mại nhét vào trong miệng, ăn có thể nói là ngon lành.

Nam Mẫn nhìn rồi khẽ nhếch miệng cười: Ranh con, tưởng tôi không trị được cô chắc?

Nam Nhã bị Nam Mẫn chỉnh đốn một phen, cũng trở nên ngoan ngoãn mấy ngày.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv