Một lúc sau, Dụ Lâm Hải trầm giọng nói: “Đi sở cảnh sát”.
…
Đồng thời trong lúc đó, bên Nam Mẫn cũng biết tin tức.
Bạch Lộc Dư nhận điện thoại, ừ à một hồi, nói với Nam Mẫn: “Tìm thấy Trác Huyên rồi, quả nhiên như em đoán, cô ta đã bị vứt bỏ, người đó không dẫn theo cô ta”.
Nam Mẫn ngồi xếp bằng ở trên giường bệnh kéo dãn người, mặt không cảm xúc.
“Cô ta cho rằng mình đã tìm được chỗ dựa, nào ngờ lại tự tay dẫn mình vào hang hổ sói, vốn chỉ là một con mồi, đúng thật chả coi bản thân ra cái đếch gì”.
Nam Mẫn vốn tưởng rằng hôm ở câu lạc bộ gặp Trác Huyên là chuyện ngoài ý muốn, sau đó phát hiện không phải như vậy, sở dĩ cô và Lạc Ưu đi nhầm hướng là vì biểu tượng đã chỉ các cô đi sai, có người cố ý dẫn các cô đến suối nước nóng lộ thiên.
Cố ý cho các cô nhìn thấy cảnh tượng như vậy. .
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Trác Huyên bị Nam Mẫn nhìn thấy ‘cảnh xuân’, sợ các cô sẽ nói với Dụ Lâm Hải, phá hỏng hình tượng trước mặt anh, đương nhiên sẽ không dễ dàng để các cô đi.
Mà anh Kiều kia có thể thuận theo đó uy hiếp các cô.
Sở dĩ cũng kéo Lạc Ưu vào là vì nhiệm vụ trong rừng rậm năm đó, Lạc Ưu cũng là một thành viên trong đội, anh Kiều kia sao có thể buông tha cho cô ấy?
Hắn chưa chắc muốn thật sự lấy mạng các cô, nếu không sẽ không thả ba tên tay mơ ở trên một chiếc xe khác, để các cô tùy tiện chạy thoát.
Mục đích thật sự là muốn tuyên bố rằng.
Hắn chưa chết, hắn quay về rồi!
Đây là kết quả thảo luận sau khi Nam Mẫn và Lạc Ưu xâu chuỗi lại tất cả thông tin.
“Đúng vậy”.
Bạch Lộc Dư cười lạnh: “Có lẽ Trác Huyên còn tường rằng mình có cuộc gặp gỡ rực rỡ, nhặt được nhà tài trợ vàng, ở bên cây đại thụ lớn từ nay về sau có thể không lo cơm áo. Cô ta không cần dùng cái óc lợn của mình để nghĩ, cho dù trên trời rơi bánh xuống cũng có thể đập vào mặt lợn của cô ta, phải không?”
Vừa óc lợn lại mặt lợn…
Nam Mẫn liếc nhìn anh ta: “Em nói này, đừng làm nhục lợn được không?”
Lợn vô tội mà.
Bạch Lộc Dư khẽ xùy một tiếng.
Nam Mẫn xoạc chân ngang, sau đó hỏi anh nhỏ: “Bây giờ Trác Huyên ở đâu?”
Bạch Lộc Dư nói: “Bị bắt đến sở cảnh sát Lộc Minh, anh thấy nhanh thôi sẽ được gặp mặt cô của cô ta. Hai cô cháu nhà này cũng lợi hại đấy, trong đầu không biết ngày ngày chứa đựng cái gì, chỉ dùng một câu để hình dung bọn họ: Không tìm chỗ chết thì sẽ không chết”.
Nam Mẫn kéo cánh tay phía sau lưng, hơi nhíu mày.
Đột nhiên buông cánh tay xuống, thu hồi chân, ngồi ngay ngắn, dịu dàng gọi: “Anh nhỏ”.
“…”
Tiếng gọi này trực tiếp dọa Bạch Lộc Dư run rẩy, suýt chút nữa vứt điện thoại đi.