Anh tư (Lý Vân): ‘? Nở hoa gì đó?’
Tiểu Lục (Nam Mẫn): ‘Chúng ta có chị dâu hai rồi’
Anh tư: ‘Thật hay giả đó? Mặt trời mọc đằng tây? (Cho xem với) (Cho xem với)’
Anh ba (Hạ Thâm): ‘Anh hai, chúc mừng nhé. Có thể tiết lộ là cô gái nhà nào không?’
Anh cả (Lạc Quân Hành): ‘Thành thật khai báo’.
Quyền Dạ Khiên vốn muốn giả chết, nhưng anh cả cũng đã lên tiếng rồi, anh ta không thể giả bộ câm được.
‘Ha, đúng là có chuyện như vậy. Hôm tới dẫn đến gặp mọi người’.
Anh nhỏ: ‘Anh hai, hôm tới là hôm nào? Không phải anh vẫn chưa theo đuổi được sao? Lạc Ưu đã đồng ý yêu anh chưa?’
Anh hai: ‘… Câm, miệng, cho, anh!’
Anh tư: ‘Ha ha ha, hóa ra người ta vẫn chưa đồng ý à? Anh hai phải cố gắng lên!’
Anh ba: ‘Chị dâu hai tên Lạc Ưu?’
Tiểu Lục: ‘Đúng, chính là cô bé hồi nhỏ đánh anh hai khóc nhè, các anh còn nhớ không?’
Anh tư: ‘Nhớ, tất nhiên là nhớ rồi!’
Anh ba: ‘Mặc dù muốn giả vờ quên, nhưng chuyện khiến người ta ấn tượng sâu sắc như vậy, muốn quên cũng quá khó khăn’.
Anh cả: ‘Hắc’.
Anh hai: ‘…’
Bộ mặt duy trì suốt hơn hai mươi năm Quyền Dạ Khiên đã không còn.
…
Dụ Lâm Hải buông tay nói: “Bây giờ anh qua đó thì nói cái gì?”
Quyền Dạ Khiên tức giận: “Anh quản tôi à?”
“Tôi không quản nổi anh, nhưng tôi khá hiểu tính khí của Mẫn và Lạc Ưu. Nếu họ biết hai người chúng ta theo dõi họ, với tính khí của họ, nhất định sẽ tức giận, anh còn muốn theo đuổi Lạc Ưu? Kiếp sau đi”.
Đánh rắn đánh bảy tấc, Dụ Lâm Hải đã đánh thẳng vào tim Quyền Dạ Khiên.
Quyền Dạ Khiên chần chừ trong chốc lát, nhưng vẫn chuyển động yết hầu: “Tức giận thì sao, giận thì dỗ! Như vậy còn có hiệu quả hơn so với cứ ngồi như vậy? Nếu anh thật sự có bản lĩnh thì đã sớm cướp được Tiểu Lục về rồi, cần gì phải ở đây”.
Nếu anh ta thật sự nghe lời Dụ Lâm Hải, có lẽ đời này cũng đừng mong thoát ế!
Quyền Dạ Khiên bất chấp mở cửa xuống xe.
Dụ Lâm Hải suy nghĩ lời của Quyền Dạ Khiên, cảm thấy rất có lý.
Nhìn Nam Mẫn cười tươi như hoa, lòng anh run lên.
Cứ vĩnh viễn chỉ dám nhìn cô từ xa, rất sợ chọc cô không vui, chi bằng đến bên cô nhiều hơn để tạo cảm giác tồn tại, dù cô giận anh, hận anh, cũng tốt hơn là tình cảm ngày một lạnh nhạt với anh, hoàn toàn loại bỏ anh ra khỏi trái tim mình.