Không kịp nghĩ nhiều, anh ta nói theo bản năng: “Chẳng phải mẹ không cho lắp tường cách âm cho khu vườn hoa hồng à, suy nghĩ cho sự an toàn của em. Ngoan, nghe lời mẹ đi”.
Rồi đưa bánh mì đã kẹp sẵn đưa cho Nam Mẫn: “Cái mạng của em, từ khi sinh ra đã dắt lên thắt lưng quần của Diêm Vương rồi, em chú ý cẩn thận chút”.
Không được làm tường cách âm, ngược lại còn bị giáo dục một trận.
Nam Mẫn uể oải, cắn lát bánh mì, càm ràm một câu: “Sao ban đầu mẹ không sinh cho em một cậu em trai hay em gái nhỉ?”
Cô là con út, trên có năm anh trai, đều bắt nạt một mình cô.
Lý Vân cười tính trẻ con và nhỏ nhen của cô, trước nay Nam Mẫn cũng không thể hiện tính trẻ con này trước mặt người khác, chỉ thể hiện trước mặt người thân nhất, anh ta cũng quen, giơ tay xoa đầu cô, chuốc lấy ánh mắt oán trách của Nam Mẫn.
“Tay anh còn dính bơ đấy, đừng động vào tóc em… anh Trình, anh quản lý anh ấy đi!”
Vui đùa từ sáng sớm đến giờ đi làm, hôm nay Nam Mẫn phải đi xem tình hình sức khỏe của Thẩm Nham, cùng Lý Vân đến bệnh viện.
Văn phòng luật sư của Trình Hiến cách bệnh viện không xa, nên không để Lý Vân lái xe, đưa bọn họ đi một đoạn đường.
Đi được nửa đường, Lý Vân nhận được điện thoại của bệnh viện gọi đến, mặt biến sắc: “… Người vừa làm phẫu thuật xong gây ầm ĩ cái gì? Được, biết rồi, chúng tôi sắp đến rồi, giữ anh ta ổn định, không được thì tiêm một mũi an thần cho anh ta”.
Tắt điện thoại, Nam Mẫn hỏi: “Sao thế?”
Sắc mặt Lý Vân hơi sầm xuống: “Mới sáng sớm, Thẩm Nham đã gây ầm ĩ, không biết phát điên gì, Lâm Lộc cũng bị thương”.
Nam Mẫn vừa nghe, bỗng nghĩ đến tình hình của Dụ Lâm Hải sau khi làm phẫu thuật xong, sắc mặt cũng sầm xuống.
Chạy đến bệnh viện, vừa đến cửa, thì thấy y tá dìu Lâm Lộc người dính máu đi ra từ phòng bệnh.
Sau lưng, cẳng chân, mắt cá chân của cô ấy bị vật sắc cứa bị thương nhiều vết, áo phông trắng dính vết máu loang lổ, trên chân còn có mảnh vỡ cắm vào, trông rất kinh hãi.
Vẻ mặt luôn ôn hòa của Lý Vân lập tức biến sắc, vội bước nhanh lên trước: “Có chuyện gì vậy? Sao lại thành thế này?”
Đôi lông mày thanh tú của Nam Mẫn cau chặt lại, trầm giọng nói: “Mau đưa đến phòng cấp cứu”.
Phòng bệnh lộn xộn, có lẫn cả mảnh vỡ của bóng đèn, bát sứ, bình hoa, trên mảnh sứ vụn sắc nhọn còn dính máu.
Thẩm Nham cũng bị thương, nhưng không bị thương nặng như Lâm Lộc.
Y tá nói Lâm Lộc kịp thời xông đến ôm chặt lấy Thẩm Nham, kết quả mình bị đè xuống dưới đất, mới bị mảnh vỡ cắm vào người.
Mới sáng sớm trong phòng bệnh đã truyền ra tiếng tranh cãi, sau đó là tiếng đổ vỡ, bọn họ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhìn vết thương trên người và khuôn mặt đau đến toát mồ hôi, trắng bệch như tờ giấy của Lâm Lộc, Nam Mẫn nổi nóng, hận không thể xông vào phòng bệnh đánh Thẩm Nham một trận!
Lý Vân nói để anh ta xử lý vết thương của Lâm Lộc, bảo Nam Mẫn mau chóng đi xem tình hình của Thẩm Nham.
“Em không đi”.