Nói xong một tràng chỉ trích vang dội có lực, toàn bộ rơi vào trong tĩnh lặng.
Nhìn Trác Huyên giống như sinh vật bên ngoài.
Người phụ nữ này làm sao trà trộn vào đây?
Trác Huyên đàng hoàng đứng ở đó, giải thích một cách hoàn mỹ cho câu nói “Chỉ cần tôi không xấu hổ, người xấu hổ chính là người khác”, không khí ngưng đọng thành hồ.
Nam Mẫn khẽ mỉm cười, căn bản chẳng buồn giải thích.
. Truyện Dị Năng
Thật ra thì cũng không cần giải thích, bởi vì ngay sau đó Dụ Lâm Hải cũng chuyển thùng đá trước mắt Nam Mẫn, cũng chính là vòi rượu đến trước mặt mình, rồi đổ phần rượu còn thừa vào trong đó.
‘Bốp’, hành động của anh giống như vô tình tát vào mặt Trác Huyên.
Rồi sau đó, vòi rượu xoay qua từng người, động tác của các vị khách giống như như đúc, có phun rượu, có rót rượu, giống như một chuyện rất bình thường.
Hành động của từng người giống như đang tát ‘bốp bốp bốp bốp’ vào mặt Trác Huyên, cô ta bối rối trong chốc lát, sắc mặt lập tức đỏ bừng.
Trên mặt Trác Nguyệt cũng không nén được giận, quay đầu trách mắng một tiếng: “Cháu ngồi xuống cho cô!”
Trác Huyên vừa dứt lời liền nghe thấy Trác Nguyệt hỏi.
“Không phải cháu nói với cô đã từng đi qua không ít tiệc thưởng rượu ư? Làm sao ngay cả chút nghi lễ cơ bản này cũng không biết?”
Lúc này Trác Huyên mới biết, vốn dĩ bình rượu có một loại vòi phun khống chế, có thể hạn chế rượu rót ra trong một ounce, nhưng có lúc thầy thưởng rượu không khống chế nổi đã rót nhiều hơn, thời điểm này mọi người thường uống một chút, rồi lại đổ một chút.
Vốn dĩ tiệc thưởng rượu chính là tụ họp để người ta nếm rượu, mà không phải để người ta uống như trâu, một người thưởng rượu chuyên nghiệp sẽ không uống tất cả rượu vào bụng, cũng không phải tới để mua say.
Nhìn thấy bộ dạng ngu ngốc không hiểu chuyện của cô ta, Trác Nguyệt trong lòng vừa tức vừa giận, hận mình sao không hỏi rõ ràng đã dẫn cô ta tới, nếu không thì tạm thời ôm chân phật cũng phải dạy cho cô ta chút lễ nghi cơ bản.
Cũng không đến nỗi giống như bây giờ, làm trò cười cho thiên hạ.
Hàng loạt hành động của Trác Huyên trong tiệc thưởng rượu đã làm mất hết mặt mũi, cô ta hận đến mức muốn tìm một cái lỗ chui vào, lấy cớ đi vệ sinh trốn trong tolet, lại vô tình đụng phải người hầu.
Áo váy trắng như tuyết của cô ta lập tức bị rượu vẩy vào, bẩn hơn nửa.
“A, váy của tôi, muốn chết à!”
Trác Huyện giận đến mức gào lớn, đau lòng thay chiếc váy cô ta đã bỏ ra một tháng tiền lương để mua.
Người hầu bị chửi, cũng rất oan ức: “Thưa cô, là cô xông đến đụng vào tôi, hơn nữa cô không biết tham gia tiệc rượu tốt nhất không nên mặc váy trắng sao? Nếu cô mặc đồ đỏ thì cũng không đến nỗi thảm như vậy…”
Mắt thấy Trác Huyên còn muốn cãi nhau với người hầu, Trác Nguyệt đau đầu, sợ cô ta lại làm mất mặt nữa, bà ta vội vàng kéo cô ta vào nhà vệ sinh.
Nam Mẫn xem kịch thấy thật tẻ nhạt vô vị, tâm tình vốn dĩ vui vẻ lại bị một vài con yêu tinh mất não làm phiền, cô thanh toán phần rượu vang đã đặt mua, để lại địa chỉ, rồi đi cùng Lý Vân.