Trác Huyên không thể hiểu nổi, bao năm như vậy rồi, rốt cuộc cô đang kiên trì vì cái gì.
Đôi mắt xinh đẹp của Trác Nguyệt khẽ trợn trừng: “Cháu thì biết cái gì? Theo đuổi một người đàn ông không được tính bằng số năm cháu làm việc đó, mà là những thứ cháu có được từ đối phương. Thẩm Lưu Thư là người không hề có phông bạt chống lưng gì, nhưng nửa đời trước ông ấy dùng thân phận con rể nhà họ Dụ tạo nên nền tảng vững chắc, lại đi con đường quan chức hết sức rộng mở, nay đang ngồi vững vàng trên ghế Bộ trưởng. Ông ấy có chí Lăng Vân, cô cũng vui vẻ làm hồng nhan tri kỷ bên cạnh, trở thành đóa hoa trong giới”.
Nói cong, đuôi mắt bà ta khẽ nhếch lên, hừ khẽ: “Nếu không có những quan hệ của cô, thì cháu lấy tư cách gì để đứng ở Hoàn Á, trở thành một MC?”
Nói đến thế rồi, Trác Huyên đành phải thành thật ngậm miệng lại.
Nhà họ Trác đã hết thời từ rất lâu rồi, cái gọi là dòng dõi thư hương chỉ là gia đình họ tự dát vàng lên mặt mình mà thôi, thật ra là một nghèo hai trắng tay, cả một công việc đàng hoàng cũng không thể tìm cho cô ta được.
Cô ta muốn vào giới giải trí, đi gặp gỡ vài đạo diễn, không có được bộ phim nào thì thôi đi, còn bị người ta sờ mó.
Cũng may có cô Trác Nguyệt giúp đỡ, cho cô ta vào Hoàn Á, trở thành một nữ MC, giữ cho cô ta một hình tượng tao nhã.
Trác Huyên là người mượn ô dù tiến vào.
Thật ra cô ta định mượn ô dù của Dụ Lâm Hải, nhưng sau khi hai người chia tay thì anh đã xóa hết toàn bộ phương thức liên lạc với cô ta, gặp cũng chẳng muốn gặp nữa là giúp đỡ cô ta.
Cuối cùng đành phải nhờ Trác Nguyệt đánh tiếng với Thẩm Lưu Thư, dùng cái lưỡi không xương của mình để tìm cho cô ta một vị trí MC thực tập.
Có được lên chính thức hay không còn phải xem biểu hiện của Trác Huyên thế nào.
Vậy nên hôm nay khi Trác Nguyệt nghe Thẩm Lưu Thư nói sẽ dẫn mình đi tham gia tiệc rượu, bà ta đã vội vàng bảo Trác Huyên tới cùng, may mà cái tên Thẩm Lưu Thư cũng được tính là quen thuộc, cũng tạo được đôi chút ấn tượng.
Trác Huyên nói với Trác Nguyệt: “Dụ Lâm Hải cũng tới đấy”.
Trác Nguyệt lập tức kinh ngạc: “Cái gì? Dụ…”, bà ta nhận ra giọng mình có hơi lớn, bèn vội vàng nhỏ giọng xuống: “Dụ Lâm Hải cũng tới thành phố Bạch hả? Cậu ta ở thành phố Nam cơ mà?”
Bà ta hoàn toàn không ngờ, hai bố con này lại cùng nhau đến đây.
Không có thời gian hỏi chi tiết nữa, Trác Nguyệt cầm lấy tay Trác Huyên, cẩn thận dặn dò: “Cháu phải nhớ cho kỹ, hôm nay là cơ hội quan trọng nhất đời cháu, dù không thể nổi bật cũng không được gây ra lỗi lầm gì, biết chưa?”
Trác Huyên ngu ngơ gật đầu, lại nói: “À, Nam Mẫn cũng tới”.
Mặt Trác Huyên lại một lần nữa sụp đổ: “Cô ta cũng tới hả?”
Hôm nay đông đúc thật đó.
……
Nam Mẫn cùng Lý Vân đến tiệc thử rượu này không có mục đích gì khác ngoài thử rượu.
Vì thế nên hai người vừa tới lập tức đến phòng thử rượu, quầy bar hình trứng có bartender đang hỗ trợ tư vấn một số loại rượu, trên ghế là các vị khách đang nhấm nháp rượu ngon.