Lão viện trưởng Văn tuổi cao nên mất ngủ, khó lắm mới ngủ được một giấc, lại bị điện thoại làm cho tỉnh giấc, ông ta tức giận nói: “Ai đấy?”
“Ai hả? Tôi! Ông cụ nhà ông đây!”
Lão viện trưởng Văn nghe ra giọng nói của người anh em tốt, tức giận liền biến mất, ông ta lười biếng đáp một tiếng: “Ông cụ nhà tôi chết cách đây năm sáu năm rồi, ông mượn điện thoại của Diêm Vương từ dưới lòng đất hả?”
“Mẹ kiếp, ông đừng đùa tôi, bây giờ ông đây đang rất tức giận!”, Nam Tam Tài gầm thét.
“Tôi nghe ra mà”.
Lão viện trưởng Văn ngáp một cái: “Không phải ông được các cháu gái bảo bối của ông chăm sóc rất tốt sao, thế nào, các cháu gái chê ông phiền, không cần ông?”
“Cút! Ông mới phiền! Cháu gái nhà tôi hiếu thuận hơn ông! Lão già cô đơn như ông không có cháu gái thì sẽ không hiểu đâu”.
Hai người vừa nói liền bắt đầu đấu võ miệng.
Lão viện trưởng Văn hừ lạnh một tiếng: “Tôi không có cháu gái, nhưng tôi có học trò, học trò tôi khổ sở nuôi lớn mà không đứa nào hiếu thuận, đứa hiếu thuận duy nhất còn bị ông đuổi ra khỏi nhà”.
Hai ông già châm chọc lẫn nhau.
Nam Tam Tài quát chói tai: “Người tôi muốn mắng chính là đứa học trò khốn kiếp kia!”
“Hả? Ông nói Lâm Hải, nó làm sao?”
Nam Tam Tài nặng nề hừ một tiếng: “Còn làm sao, tôi nói cho ông biết, tôi là một người có nguyên tắc, nhưng một khi đụng vào chuyện của cháu gái tôi thì không còn nguyên tắc nữa! Ông bảo học trò của mình siết da mặt lại một chút, muốn tôi tham gia hạng mục của cậu ta, giúp cậu ta kiếm tiền, được thôi. Nhưng tiền kiếm được từ hạng mục này phải chia cho cháu gái tôi một nửa, Mẫn nhà tôi không tranh thì tôi thay con bé tranh!”
“Ông nói nhỏ Mẫn…”
Lão viện trưởng Văn vừa nghe thấy Nam Mẫn, nhất thời cảm thấy không kiêu ngạo được nữa, ông ta thầm chửi tên học trò ngốc cả đời làm ra chuyện thất đức như vậy, kết cục còn hại người làm sư phụ như ông ta bị mắng theo.
“Được, không phải là tiền thôi sao, tôi nói với Hải, bảo nó chia cho nhỏ Mẫn nhiều hơn một chút, coi như là phí phụng dưỡng”.
Giọng nói ông ta ôn tồn, nào ngờ Nam Tam Tài nghe xong liền bùng nổ.
“Phí phụng dưỡng cái mả cha nhà ông. Cháu gái tôi có tôi nuôi, cần gì phải để học trò của ông nuôi? Thứ tôi muốn cậu ta đền là phí tổn thất tinh thần!”
Lão viện trưởng Văn cảm thấy lỗ tai sắp điếc đến nơi rồi, đầu ong ong: “Được rồi được rồi, đừng hét nữa, không biết mình mới chạy một vòng từ quỷ môn quan về à? Phí tổn thất tinh thần hả, được, tôi bảo nó đền!”
Lại ầm ĩ hồi lâu mới cúp máy.
Mắng hai lão già không đáng tin này xong, Nam Tam Tài mới cảm thấy luồng lửa giận nín nhịn ở lồng ngực cuối cùng đã tản bớt ra ngoài, ông ấy trả điện thoại cho y tá, cười híp mắt dặn dò…
“Đừng nói với nhỏ Mẫn nhé”.