Khách không mời mà đến đều bị đuổi ra khỏi phòng bệnh. Trong phòng bệnh, Cố Hoành nhớ đến cảnh tượng vừa rồi, không nhịn được đề nghị với Nam Mẫn: “Tổng giám đốc Nam, hay là cô cân nhắc mở hậu cung? Người ứng tuyển chắc chắn nườm nượp”.
Nam Mẫn lườm anh ta: “Được đấy, anh đến làm công công cho điện của tôi, tôi gả Lâm Lâm cho người khác”.
Cố Hoành kinh sợ, lập tức ôm Nam Lâm vào ngực: “Vậy cũng không được, là của tôi”.
Nam Lâm xấu hổ dựa vào ngực Cố Hoành, cũng không đẩy anh ta ra.
Nam Mẫn làm như không nhìn thấy: Tình yêu thật là chua thúi.
…
Bây giờ Nam Tam Tài vẫn còn hơi choáng váng đầu, tay run, bác sĩ nói đây đều là những hiện tượng bình thường sau phẫu thuật, bảo ông ấy chú ý một chút, giữ gìn tĩnh dưỡng.
Tiễn bác sĩ xong, Nam Mẫn phát hiện ba người vẫn ở ngoài phòng bệnh không đi, cô lập tức trầm mặt.
“Mấy người muốn ở lại để tôi lo cho bữa cơm sao?”
Phó Vực lựa gió phất cờ: “Cũng không phải không thể”.
Nam Mẫn: “…”
Phó Vực bị dọa sợ, anh ta kéo Tư Triết ở bên cạnh, trốn sau lưng cậu ta, thò cái đầu thèm đòn ra nói: “Nóng nảy thế cẩn thận không ai thèm lấy”.
Nam Mẫn trợn trừng mắt, anh ta lập tức bỏ trốn, vừa chạy vừa gào lên…
“Không sao, tôi thích tính khí nóng nảy của em. Nếu chị Nam mở hậu cung, nhớ nạp tôi vào nhé, tôi không ngại cùng hầu một vợ với người đàn ông khác đâu”.
“…”
Nam Mẫn cảm thấy Phó Vực thật sự thật sự thật sự bị điên!!!
Nếu cô mở hậu cung thật, người đầu tiên cô thiến chính là anh ta!
Tư Triết nhìn thấy sắc mặt u ám của Nam Mẫn, hiển nhiên là bị chọc giận quá, hơn nữa đã không nhịn được dâng lên đến cực điểm, cậu ta không dám ở lâu, sau khi nói tạm biệt liền quay về nhà hàng tiếp tục công việc.
Cuối cùng chỉ còn lại một Dụ Lâm Hải gan lớn che trời, hơn nữa không hề có bất kỳ nhãn lực nào.
“Ông cụ không sao chứ?”, anh nhẹ giọng hỏi.
Trong lòng Nam Mẫn ứ đọng, kìm nén, nhưng lại nhớ đến tên nhãi này ra tay kịp thời cứu ông cụ, ngọn lửa tức giận miễn cưỡng ép xuống, cô nhẹ giọng nói: “Không sao, ông cụ lớn tuổi rồi, không chịu nổi dày vò”.
Nói đến đây, cô bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện quên hỏi: “Sao anh lại xuất hiện ở khu vườn Hoa Hồng? Nghe quản gia Triệu nói anh đến đưa thiệp?”
Biết cô nhất định hỏi cái này, Dụ Lâm Hải cũng không muốn lừa cô.
“Ừ, anh lấy thân phận học trò của viện trưởng Văn Hải Phong viếng thăm tiền bối Nam Ông, muốn tìm một cơ hội hợp tác”.
Chân mày Nam Mẫn bỗng nhiên nhíu chặt.
…
Ăn xong cơm tối Tư Triết mang đến, Nam Mẫn lại hỏi ông cụ chuyện Dụ Lâm Hải đến khu vườn Hoa Hồng tìm ông ấy hợp tác.