“Qua đây xem ông nội ơi”.
Phó Vực ra vẻ như quen biết: “Đại danh tiền bối ‘Nam Ông’ vang như sấm bên tai, cháu ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay nhìn thấy đúng là phúc ba đời”.
Nam Mẫn cũng không hề tin: “Anh biết ‘Nam Ông’?”
“Đương nhiên!”, Phó Vực thề thốt: “Trông tôi giống như người có kiến thức nông cạn lắm sao?”
Dụ Lâm Hải khoan thai nói: “Cậu không giống, mà cậu chính là như vậy”.
Anh vạch trần trong một giây: “Đừng nghe cậu ta nói, thằng nhãi này cách đây không lâu mới vừa lên mạng tra đấy”.
Nam Lâm và Cố Hoành không nhịn được cười, Nam Tam Tài nồng nhiệt ăn lê, tầm mắt vòng qua vòng lại giữa ba người Nam Mẫn, Dụ Lâm Hải và Phó Vực.
Phó Vực khó chịu: “Không ai phá đám ngay tại chỗ như cậu đâu, có phải là anh em không đấy!”
Dụ Lâm Hải lạnh nhạt liếc nhìn anh ta: “Không phải chúng ta vẫn luôn là ‘anh em cây khế’ sao?”
“…”, Phó Vực tức đến mức muốn giơ ngón giữa với anh.
Có việc cần mới tìm tới mình, không có việc cần thì vứt bỏ mình một nơi, thật đúng là anh em cây khế!
“Hai cậu là anh em? Chẳng lẽ không phải tình địch sao?”
Nam Tam Tài đột nhiên mở miệng, hứng thú nói: “Hai thằng nhóc các cậu đều nhìn trúng cô cháu cả của tôi?”
Dụ Lâm Hải: “…”
Phó Vực: “…”
Nam Mẫn cau mày: “Ông nội”.
Tuổi tác không nhỏ, sao vẫn còn nhiều chuyện như vậy?
“Cái này có gì mà ngượng, trai lớn dựng vợ gái lớn gả chồng mà”.
Nam Tam Tài nhìn Dụ Lâm Hải, rồi lại nhìn sang Phó Vực, cười híp mắt: “Nhóc Mẫn, cháu thích ai?”
Nam Mẫn: “…”
Ông ấy thẳng thừng lên tiếng.
Hơn nữa còn có một loại cảm giác xem náo nhiệt không chê việc lớn.
Cố Hoành và Nam Lâm sóng vai dựa vào bệ cửa sổ hóng chuyện, cảm thấy cảnh tượng trước mắt này đặc biệt giống như thái thượng hoàng chọn phò mã cho công chúa mình yêu thương…
Tùy tiện chọn, chọn trúng liền nạp vào hậu cung,
Dụ Lâm Hải và Phó Vực cùng ghé mắt nhìn chằm chằm Nam Mẫn, giống như đang mong đợi câu trả lời của cô.
Vừa mong đợi cô có thể nói mình, lại sợ cô nói đến người khác.
Nhất thời lại có chút lo lắng.
Dưới con mắt nhìn chăm chú của mọi người, Nam Mẫn mặt không đổi chỉ vào Phó Vực, lạnh lùng nói với ông nội: “Tên này không phải đồ tốt gì”.
Ông lão: “…”
Cô lại giơ tay chỉ về Dụ Lâm Hải: “Người này không phải đồ vật”.