“Tôi không già!” Hoắc Trì Viễn cắn lên mũi của Tề Mẫn Mẫn, dùng lực trả thù cô.
“30 trừ đi 18 là 12, chú à, anh còn không biết xấu hổ nói anh không già! Bạn học tôi biết tôi gả cho một chú già, không biết sẽ nói thế nào.” Tề Mẫn Mẫn níu chặt cổ áo Hoắc Trì Viễn, ảo não nói: “Ai nha! Chú à, tôi muốn được bù đắp!”
“Tại sao, tin tức cũng không phải tôi phát ra.” Hoắc Trì Viễn lại đùa giỡn lại.
Tề Mẫn Mẫn bất mãn đá chân anh, nâng mặt anh lên, không cam lòng hô lên: “Không được, anh phải bồi thường cho tôi!”
Đột nhiên Hoắc Trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn vào trong ngực, đến gần bên tai cô nói: “Bồi thường bằng thể xác?”
“Chết đi!” Tề Mẫn Mẫn dùng lực đẩy Hoắc Trì Viễn, lui trở lại một bên.
Hoắc Trì Viễn cong môi mỏng lên, cười nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn.
Mayback đứng trước cửa một hiệu đá quý, lái xe mở cửa sau ra, cung kính nói: “Hoắc tổng, đến nơi rồi.”
“Để lại chìa khóa xe, cậu có thể tan tầm rồi.” Hoắc Trì Viễn chui ra khỏi xe, nói với lái xe.
“Cảm ơn Hoắc tổng.” Lái xe lập tức đưa chìa khóa cho Hoắc Trì Viễn, sau đó xoay người bắt taxi rời đi.
Tề Mẫn Mẫn kỳ quái nhìn cửa thủy tinh trong suốt của tiệm đá quý, hỏi: “Chú à, sao lại dừng ở đây?”
“Xuống xe!” Hoắc Trì Viễn chỉnh lại quần áo, theo quán tính ra lệnh.
Tề Mẫn Mẫn “a” một tiếng, đẩy cửa xe ra, đi theo sau Hoắc Trì Viễn vào trong tiệm đá quý.
Quản lý tiệm đá quý vừa thấy anh đến, lập tức nhiệ tình chào đón: “Hoắc tổng đại giá quang lêm, đúng là vẻ vang cho kẻ hèn này!”
“Không cần khách khí!” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng nói: “Tôi mang vợ đi chọn nhẫn cưới.”
“Nhẫn cưới? Có có! Chúng tôi mới có một lượng lớn Cartier kim cương, có mấy viên bồ câu trứng tròn rất lớn, cho dù là màu sắc hay tịnh độ đều có thể nói là tinh phẩm.” Quản lý tiệm đá quý vừa nghe anh nói xong, lập tức giống như đánh máu gà, bắt đầu uốn lưỡi giới thiệu.
“Lấy ra toàn bộ” Hoắc Trì Viễn lạnh nhạt nói.
“Được được được! Hoắc tổng và phu nhân chờ một chút.” Quản lý tiệm đá quý lập tức dắt nhân viên vào lấy châu báu.
“Chú, hôn nhân của chúng ta không cần tổ chức thật chứ? Nhẫn cũng không cần.” Tề Mẫn Mẫn đi đến bên người Hoắc Trì Viễn, nhỏ giọng nói.
Dù sao cũng chỉ là một vở kịch, không cần lãng phí nhiều tiền bạc.
Tiệm đá quý này trước kia ba đã từng đưa cô đến, giá cả rất đắt đỏ.
“Mặc dù diễn kịch cũng phải làm cho thật.” Hoắc Trì Viễn giơ tay lên, nhìn thoáng qua ngón áp út trụi lủi của mình, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
anh đã từng cho rằng cả đời này sẽ không đeo cái thứ tượng trưng cho việc anh sẽ bị phụ nữ bắt nhốt gì đó, không nghĩ tới vậy mà vì muốn hãm hại Tề Bằng Trình mà tự chui vào lồng.
thế sự vô thường, chẳng lẽ tình cảm cũng dễ dàng thay đổi?
Ánh mắt anh thâm thúy nhìn về phía Tề Mẫn Mẫn, nhếch môi mỏng.
“Hoắc tổng, Cố phu nhân, đây đều là những châu báu đẹp nhất của chúng tôi, sản phẩm mới nhất của năm 2015.” Quản lý nịnh nọt nói.
Hoắc Trì Viễn ý bảo Tề Mẫn Mẫn tự mình chọn, cô đành phải ngồi vào trước quầy, chọn lựa giữa một đống ánh sáng lấp lánh.
Cô chọn hồi lâu cũng không chọn được cái nào.
Những thứ kim cương này quá lớn, quá hiếm có, cô chỉ là một học sinh, dường như mang theo gì đó đi học, dù không bị người ta cướp mất, cũng sẽ bị các bạn chê cười.
Cô ngẩng đầu hỏi: “Chú à, có thể chỉ cần mua một cái nhẫn được không?”