Tuy biệt thự của anh nhìn cũng không tráng lệ, nhưng đều có thể tùy ý gặp được những thứ trân quý.
Trong phòng ngủ đặt camera vốn là để bảo vệ bức họa trên tường, không nghĩ tới lại trở thành chứng cứ chứng mình sự trong sạch của anh.
Này chỉ có thể nói là trùng hợp.
Năm năm trước, sinh hoạt của anh vẫn bế tắc giống như hòa thượng, trong nhà chưa từng có phụ nữ xuất hiện, cho nên anh chưa bao giờ cảm thấy trong phòng ngủ có nhiều máy theo dõi thì có gì không tốt.
hiện tại có thêm một Tề Mẫn Mẫn, anh thấy nên thay đổi phương thức để bảo vệ tranh của mình.
Anh cũng không muốn để cho bảo vệ thấy được hình ảnh diễm lệ.
Trước kia bảo vệ rời giường, anh phải xóa sạch toàn bộ video.
Vì Tề Mẫn Mẫn xấu hổ mà nhắm mắt lại, dùng hai tay che lại khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Cô vậy mà làm ra chuyện như vậy, đúng là không muốn sống nữa.
Hoắc Trì Viễn dùng bàn tay to lấy ra hai tay của cô, hôn lên trán cô: “Chuyện này không có gì thẹn thùng cả, chúng ta là vợ chồng.”
“Anh là đồ hư hỏng!” Tề Mẫn Mẫn xấu hổ mở to mắt, lông mi bất an rung động.
“Tối hôm qua anh cực kỳ dịu dàng, không đau chứ?” Hoắc Trì Viễn mỉm cười nhìn cô.
Hai tay Tề Mẫn Mẫn nắm thành quả đấm, không cam lòng đánh vào ngực của Hoắc Trì Viễn.
Da mặt của anh là da trâu à? Vậy mà có thể tự nhiên thảo luận loại vấn đề này!
Mắc cỡ chết được!
“Được, không đùa em nữa!” Hoắc Trì Viễn mò lên trán cô, cảm giác lạnh lẽo, lúc này mới yên tâm: “Đi tắm nước nóng một cái đi, tối hôm qua cả người em đều toát mồ hôi.”
“Uhm.” Tề Mẫn Mẫn dùng chăn đơn bao lấy chính mình, nhảy xuống giường, xấu hổ chạy vào trong nhà tắm, không thấy được Hoắc Trì Viễn ở đăng sau cô đang được nắng chiếu vào.
Hoắc Trì Viễn đứng dậy, nhặt áo khoác ở dưới giường lên, tiện đi xuống thư phòng ở dưới lầu.
ở một góc trong thư phòng có chiếc máy tính, sau khi anh mở ra, liền điều tra hệ thống theo dõi, bắt đầu thật sự cắt bỏ video không để ai có thể nhìn thấy.
Sau khi đã không còn lại gì, anh mới đi ra khỏi thư phòng, đi lên lầu.
Lúc này, Tề Mẫn Mẫn đã tắm xong sạch sẽ, đang lau tóc.
“Máy sấy ở ngăn kéo thứ nhất bên trái.” Hoắc Trì Viễn chỉ vào bàn trang điểm, sau đó tiến vào trong phòng tắm.
Tối hôm qua Tề Mẫn Mẫn uống thuốc sau đó lại làm vận động, cả người đều toát mồ hôi, mà những mồ hôi này hơn nửa đều bám lại trên người anh.
Sau khi tắm nước nóng xong, cả người anh đều sạch sẽ đi ra ngoài, trên mặt vẫn treo nụ cười nhợt nhạt, khiến cho khuôn mặt lạnh lùng của anh có thêm một chút dịu dàng.
Tề Mẫn Mẫn nằm úp sấp ở trên giường, nói với Hoắc Trì Viễn: “Chú à, cả người tôi đều không còn chút sức nào, sao có thể đến trường được?”
“Xin nghỉ!” Hoắc Trì Viễn không suy nghĩ, trực tiếp đề nghị.
“Không được, tôi đã đồng ý với Ninh Hạo hôm nay sẽ đi học.” Tề Mẫn Mẫn ngồi xuống, phiền toái vò tóc.
“Ninh Hạo?” Hoắc Trì Viễn đứng lại, quái dị nhìn vào mắt cô.
“Lớp trưởng.” Tề Mẫn Mẫn bĩu môi: “Cậu ta nói muốn giúp tôi học bù.”
“Chậm trễ một ngày cũng không sao.” Hoắc Trì Viễn đi qua, ngồi xuống bên người Tề Mẫn Mẫn: “Có tôi.”
“Anh cũng không phải lớp trưởng!” Tề Mẫn Mẫn khinh thường liếc anh một cái.
Anh là tổng giám đốc thì không tồi, nhưng không có nghĩa là anh có thể làm giáo viên, hiện tại cô cần một giáo viên phụ đạo.
Học tập ở cấp ba khẩn trương như vậy, nghỉ một ngày là ngày tiếp theo có thể không theo kịp tiến độ, làm sao cô dám nghỉ thêm? Mấy tiết thiếu kia làm sao có thể bổ túc được?