Chương 252
“Đi bộ?” Phu nhân Tưởng lập tức lắc đầu: “Không thể tản bộ! Đi đã bị va chạm! Bịch một tiếng! Phu nhân Tưởng làm một tư thế chết, thần kinh như vậy nhìn Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn áy náy cắn môi. Trận tai nạn xe kia mang đến cho Tưởng gia thương tổn thật lớn, cho nên bác gái Tưởng đến đi tản bộ cũng không dám sao?
“Bác gái, con sẽ bảo vệ bác. Chắc chắn không bị đánh ngã. Trong viện có rất nhiều hoa, chúng ta đi bắt châu chấu.”
“ Mẫn Mẫn? Nhiên Nhiên? Bảo vệ bác?” Phu nhân Tưởng nghiêng đầu, gặm quả cam nhìn Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn lấy ra một tấm khăn giấy, đưa cho đối phương lau khóe miệng: “ Mẫn Mẫn sẽ bảo vệ bác.”
Phu nhân Tưởng ném quả cam lên giường, xốc chăn xuống giường, túm Tề Mẫn Mẫn đi ra ngoài.
Cánh tay Tề Mẫn Mẫn bị túm đau, nhưng cô vẫn chịu đựng, bước nhỏ đuổi theo bước chân của phu nhân Tưởng.
Bác sĩ lo lắng theo sát sau người Tề Mẫn Mẫn: “Có thể chứ?”
Tề Mẫn Mẫn lập tức làm một tư thế ok với đối phương, cười lắc đầu.
Bác sĩ không gần nữa, chỉ là xa xa theo sát các cô xuống lầu, đứng ở cửa nhìn.
Tề Mẫn Mẫn sợ phu nhân Tưởng té ngã, sau khi đuổi theo còn đỡ tay bà: “Bác gái, bác xem, chỗ này có chiếc ghế, chúng ta ngồi ở đây phơi nắng đi.”
“Nhiên Nhiên thích ngồi ở chỗ kia đọc sách.” Phu nhân Tưởng dường như ở trong hồi ức, ánh mắt có chút hoảng hốt. đột nhiên bà bắt lấy Tề Mẫn Mẫn, có chút bệnh tâm thần hỏi han: “Sách, sách ở đâu?”
Tề Mẫn Mẫn cầu cứu nhìn về phía bác sĩ: “Sách, nhanh lấy quyển sách cho tôi!”
Bác sĩ nhanh chóng xoay người chạy lại biệt thự, chỉ chốc lát sau cầm quyển sách đi ra.
Tề Mẫn Mẫn nhận sách, quơ quơ trước mặt phu nhân Tưởng: “Bác gái, sách đây.”
Đột nhiên phu nhân Tưởng an tĩnh lại, nhận lấy sách đi đến cạnh ghế dựa ngồi xuống, lật từng tờ một: “Đọc sách! Nhiên Nhiên của mẹ thích đọc sách!”
Tề Mẫn Mẫn ngồi ở bên cạnh, an tĩnh cùng đối phương.
“Nhiên Nhiên ba tuổi bắt đầu học khiêu vũ, năm tuổi được tuyển chọn tiến vào đội vũ đạo cung thiếu niên, mười tuổi… mười tuổi…” Phu nhân Tưởng giống như bị dừng lại trí nhớ, nhớ không nổi chuyện quá khứ, không ngừng lặp lại hai chữ: “Mười tuổi… mười tuổi…”
“Mười tuổi trở thành quán quân của trận đấu lớn.” Tề Mẫn Mẫn rõ ràng nhớ được lời kể của Hoắc Trì Viễn ngày đó.
“Đúng Đúng, đoạt quán quân! Vẫn là trí nhớ của Nhiên Nhiên tốt!” Đột nhiên phu nhân Tưởng nhét sách vào trong tay Tề Mẫn Mẫn: “Đọc sách!”
“Bác gái, con không phải Nhiên Nhiên, con là Tề Mẫn Mẫn.” Tề Mẫn Mẫn nghĩ muốn cố gắng giải thích thân phận của mình, sợ tinh thần của phu nhân Tưởng thác loạn.
“Đọc sách!” Phu nhân Tưởng cố chấp lặp lại.
Tề Mẫn Mẫn đành phải thỏa hiệp, cô cầm lấy sách nói: “Bác gái, con đọc cho bác nghe.”
Phu nhân Tưởng nhắm mắt lại, nghe âm thanh diễn cảm thanh thúy của Tề Mẫn Mẫn, dường như rơi vào trong hồi ức.
Bác sĩ ở nơi xa rõ ràng thở nhẹ ra, khóe miệng treo lên ý cười. Năm năm, bệnh của phu nhân vẫn không hề khởi sắc, chưa từng có thần trí thanh tỉnh bao giờ. Tề Mẫn Mẫn này xuất hiện lại khiến cho bà có kỳ tích.