Chương 239
Tề Mẫn Mẫn áy náy chôn ở trước ngực Hoắc Trì Viễn, nghẹn ngào nói một tiếng: “Cảm ơn bà nội.”
Trái tim Hoắc Trì Viễn không hiểu sau bị đau. Nha đầu quá thiện lượng, vậy mà vì ba đắc tội mà tự trách mình. Anh dùng lực ôm sát cô, ôm lên lầu.
“Anh cháu cũng biết đau lòng cho vợ.” Bà nội khẽ nói với cháu gái.
“Quan tâm không tồi… còn yêu… cần nán lại quan sát.” Hoắc Tương thông minh nói.
“Đúng rồi, nhanh bảo người hầu làm canh Phúc Yên, lát nữa Tề Mẫn Mẫn dậy thì cho nó uống.” Bà nội nhớ tới Tề Mẫn Mẫn bị dọa, lập tức phân phó nói.
Hoắc Tương bất mãn kháng nghị: “Bà nội, bà đối với cháu gái cũng chưa tốt như vậy bao giờ!”
“Từ nhỏ thì tâm tính cháu đã lớn hơn cả đàn ông, chỗ nào cho bà có cơ hội quan tâm?” Bà nội Hoắc hô hô cười nói.
“Tuy cháu độc lập, kiên cường. nhưng cũng là con gái!” Hoắc Tương nằm úp sấp trong lòng bà làm nũng.
“Được được! Bà bảo người hầu hầm cháo cho cháu!” Bà nội Hoắc cưng chiều nắm lấy mặt cô.
“Hôm nay không cần làm phiền người hầu đâu. Thế nhưng vẫn cảm ơn bà nội!” Hoắc Tương dùng lực gặm một miếng trên mặt bà nội, lúc này mới chạy vào bếp.
Chỉ chốc lát sau, người hầu chạy đến hỏi: “Bà nội, cháo kia nấu thế nào?”
“A…! Tôi nói cho cô, rửa cây Ngưu Bàng, cùng ninh với hạt sen trong nửa tiếng, sau đó đun một nồi nước, cây Ngưu bàng cắt ra nấu trong nước trước 15 phút, sau đó bỏ táo đỏ và hạt sen vào nấu 20 phút, sau cùng cho thêm cẩu kỷ và đường đỏ nấu 10 phút là được.”
“Nấu một nồi cháo mà phức tạp như thế?” Hoắc Tương bất ngờ hỏi “Đều là bỏ vào nấu cùng trong 45 phút không được sao?”
“Nấu như thế đương nhiên không được! Hầm cháo tuy rất đơn giản, nhưng bên trong rất khó!” Bà nội Hoắc dùng lực ấn vào gáy Hoắc Tương: “Cháu ấy, học một chút! Về sau làm vợ người ta còn biết!”
“Cháu muốn học sao? Nếu một người đàn ông cưới cháu chỉ để cho cháu làm mẹ anh ta, cháu gả cho anh ta làm gì? Bản thân cháu cả đời ở vậy càng vui vẻ tự tại hơn?” Hoắc Tương kiêu ngạo nói.
“Cháu nói như thế, ai dám cưới cháu?” Bà nội bất mãn hỏi. Cháu gái bà cái gì cũng tốt, chỉ là quá độc lập.
“Vậy thì không lấy chồng! Cháu ở với bà cả đời!” Hoắc Tương ôm cổ bà nội nói.
“Chú à….Tai nạn xe cộ thật ra là…” Tề Mẫn Mẫn muốn nói ra sự thật lại bị Hoắc Trì Viễn ngăn cản.
“Chúng ta không nói những chuyện này. Nha đầu, đừng vì hôm nay nhìn thấy mà áy náy. Những bi kịch này phát sinh không phải do em tạo nên.” Hoắc Trì Viễn hôn nhẹ lên trán cô, giúp cô đắp kín chăn: “Anh đi bật nước, lát nữa có nước ấm, có thể thả lỏng người, cho em ngủ ngon.”
“Chú à…” Tề Mẫn Mẫn túm chặt cánh tay Hoắc Trì Viễn, xoắn xuýt nhìn đối phương.
“Đừng sợ.” Âm thanh của anh khàn khàn an ủi cô. Tại sao trong mắt cô lại có đầy sám hối áy náy và bất an?
Là bị bác dọa?
Anh nguyện ý chỉ là muốn để cho cô rõ ràng ba của cô đắc tôi, không cần cầu tình với anh. Không nghĩ tới vừa vào Tưởng gia, anh liền có chút cảm xúc thất thường, chỉ giam mình trong đau khổ mà không bận tâm đến sợ hãi của cô.
Tề Mẫn Mẫn ôm gối đầu cuộn tròn ở trên giường, tâm tình vô cùng phức tạp.
Nói ra sự thật, có thể trở mặt thành thù.
Không nói ra sự thật, thâm tâm cô lại bị ác cảm tội lỗi hành hạ, không yên bất an.