Chương 224
“Con hiểu được là tốt rồi! Tập đoàn Bằng Trình hiện giờ đang bấp bênh, phải thận trọng với Hoắc Trì Viễn. Con thay thế cho Tề Mẫn Mẫn cũng vô dụng, cho dù cậu ta có yêu con, một khi biết hung thủ thực sự là Tề Mẫn Mẫn, vẫn sẽ trả thù tập đoàn Bằng Trình. Nếu hy sinh Tề Mẫn Mẫn, chẳng những có thể hủy diệt cả đời nó, còn làm cho Hoắc Trì Viễn sau này trả thù chỉ có thể nhắm vào nó.” Dương Nguyệt Quyên ngồi ở bên giường, nghiêm túc giải thích, trong ánh mặt lộ ra sự thâm độc tâm cơ thâm trầm.
“Đáng tiếc một người đàn ông tốt.” Tề Lạc luyến tiếc nói.
“Con tạm thời đừng gây chú ý với Hoắc Trì Viễn. Cho dù muốn đánh cũng phải chờ cho tập đoàn Bằng Trình chúng ta ổn định trở lại. Con đừng phá đám kế hoạch của mẹ.” Dương Nguyệt Quyên lo lắng dặn dò con gái.
“Ai da! Biết rồi!” Tề Lạc ảo não vò tóc.”Tại con không cam tâm nhìn Tề Mẫn Mẫn có thể được gả cho người tốt như vậy.”
“Tốt?” Dương Nguyệt Quyên mỉa mai hừ lạnh một tiếng:”Chỉ có con ngu ngốc mới cảm thấy nó được gả cho người tốt.”
“Mẹ, tài sản nhà họ Hoắc có thể lên đến vài tỷ!” Tề Lạc lớn tiếng nói, “Làm sao có thể không tốt chứ?”
“Con nghĩ Hoắc Trì Viễn sẽ ngu ngốc đến độ không bắt Tề Mẫn Mẫn ký vào thỏa thuận từ bỏ quyền kế thừa tài sản trước hôn nhân sao? Tiền của Hoắc Trì Viễn vĩnh viễn không thuộc về Tề Mẫn Mẫn.” Dương Nguyệt Quyên cười lạnh.”Một khi chân tướng bị vạch trần, Tề Mẫn Mẫn sẽ phải khóc!”
“Mẹ, con thấy mẹ hãy thừa dịp Hoắc Trì Viễn còn chưa yêu Tề Mẫn Mẫn mà nói ra sự thật.” Tề Lạc nhìn mẹ tràn ngập hi vọng.
Nếu chân tướng bại lộ, Hoắc Trì Viễn chắc chắn sẽ ly hôn với Tề Mẫn Mẫn, như vậy cô có thể chớp lấy thời cơ mà chen vào, nắm được trong tay người đàn ông độc thân.
“Thời cơ còn chưa đến! Lúc này nói ra, Hoắc Trì Viễn sẽ tiêu diệt tập đoàn Bằng Trình như giết một con kiến. Tề Lạc, con người đôi khi phải biết kiên nhẫn.” Dương Nguyện Quyên ngạo mạn cười lạnh.
Năm đó, Tề Bằng Trình dùng chi phiếu để đuổi cổ bà, bà nhẫn nại, sau khi sinh ra Tề Lạc, bà lén lút hẹn vợ ông ra ngoài gặp mặt, mang hết những bức ảnh mẹ con bà chụp chung cùng thông tin ông bị bệnh lậu do ham muốn quá độ cho người vợ bệnh tật của ông biết, quả nhiên không lâu sau thì vợ ông chết đi. Lúc ấy bà cho rằng mình đã có thể ngay lập tức tiến vào nhà họ Tề, kết quả Tề Bằng Trình không hề đề cập đến chuyện đó, thậm chí số lần đến thăm mẹ con bà càng ngày càng ít. Khi ông mang theo con gái bảo bối của ông đi Pháp thì bà và Tề Lạc còn nhỏ chỉ có thể trong nhà trọ gần một trăm mét vuông không ai thèm ngó ngàng tới.
Bà đã nhẫn nhịn mười mấy năm, tuyệt đối sẽ không để cho Tề Mẫn Mẫn sống tử tế.
Lúc đi theo Hoắc Trì Viễn ra thang máy thì Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy Lynda nhìn mình rất bất mãn. Tới khi đến trước mặt Lynda thì cô liền tươi cười ấm áp:”Cô Lynda đến sớm vậy.”
“Đã mười giờ rồi! Vẫn còn sớm sao?” Lynda không hờn giận hừ một tiếng.
Hoắc Trì Viễn là một cỗ máy làm việc điên cuồng, từ trước đến nay chưa bao giờ có chuyện muộn giờ.
“Tại Hoắc Trì Viễn không chịu xuống giường…” Tề Mẫn Mẫn ôm hai má cực kỳ thẹn thùng, vẻ mặt đặc biệt làm người ta nhung nhớ, làm Lynda tức giận đến nỗi vẻ mặt đắc ý ban đầu đen đi trong chốc lát.
Hoắc Trì Viễn quay người lại, ôm chầm lấy Tề Mẫn Mẫn, thì thầm bên tai cô:”Diễn đủ chưa?”
Tề Mẫn Mẫn chớp chớp mắt nhìn Hoắc Trì Viễn, vô tội hỏi:”Tại anh nói chuyện khuya quá, em thực sự vô tội mà.”
Cô tỏ ra oan ức như vậy vẫn không thể chọc cho Lynda giận sao?
“Muộn là tại anh,” Hoắc Trì Viễn nhanh nhảu xin lỗi, thấy Tề Mẫn Mẫn lộ ra tươi cười, anh mới quay sang Lynda, đem văn kiện đang cầm trong tay đưa cho đối phương, “Lynda, tôi vừa tiện đường xuống nhà xưởng, cô đem tài liệu thí nghiệm lâm sàng này sửa lại một chút, số liệu bên trong có vấn đề, kỹ sư Lưu đã ghi chú rõ ràng rồi.”