Chương 212
“Chú, anh còn phải lái xe.” Tề Mẫn Mẫn nhỏ giọng nhắc nhở Hoắc Trì Viễn.
“Chẳng lẽ em muốn bọn họ nhìn chúng ta hôn nhau nồng nhiệt suốt nửa tiếng đồng hồ?” Hoắc Trì Viễn cúi người, thấp giọng nói bên tai Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn lập tức đỏ mặt lắc đầu.
Hoắc Trì Viễn cười cười, nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Uống xong ba ly, mọi người mới buông tha anh, cùng nhau tán gẫu sôi nổi.
Tề Mẫn Mẫn không quen biết mọi người, cho nên ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Hoắc Trì Viễn lắng nghe.
Lúc ăn cơm, Ưng Mẫn luôn luôn cúi đầu uống rượu, tâm trạng dường như cực kỳ không tốt.
Tề Mẫn Mẫn nghiêm túc nhìn đối phương. Chủ nhiệm Ứng tuy không phải là mỹ nhân phong lưu, mà lại rất có khí chất, sự thanh nhã làm cho cô xinh đẹp lên vài phần, quả thực là một phụ nữ rất hấp dẫn. Cô lặng lẽ nhìn qua Hoắc Trì Viễn, chủ nhiệm Ứng thầm yêu anh, anh rốt cuộc có biết hay không?
Ưng Mẫn đột nhiên đứng lên, nói với Hoắc Trì Viễn:”Hoắc Trì Viễn, có thể đi ra ngoài một chút không?”
“Có chuyện gì sao?” Hoắc Trì Viễn nhìn về phía Ưng Mẫn.
“Có.” Ưng Mẫn lắc đầu có chút mê muội, cố gắng tỉnh táo nhìn Hoắc Trì Viễn.
Hoắc Trì Viễn đành phải theo sau Ưng Mẫn, kéo ghế đứng lên.
Tề Mẫn Mẫn cắn môi, im lặng ngồi chờ một góc. Cô phải tin tưởng anh, anh đã quen chủ nhiệm Ưng lâu như vậy, nếu muốn có chuyện gì thì đã sớm xảy ra rồi. Không đợi đến lượt cô xuất hiện.
“Hoắc Trì Viễn, cảm ơn anh mấy năm nay chiếu cố em.” Ưng Mẫn hốc mắt ẩm ướt nhìn Hoắc Trì Viễn, không biết nên nói gì cho tốt. Nhiều năm như vậy, cô nghĩ rằng chỉ cần im lặng chờ đợi bên cạnh anh thì sẽ có ngày được anh đáp lại, anh đột nhiên kết hôn làm cô hiểu ra rằng chờ là không đợi được tình yêu, cho đến này đều do cô tự đa tình thôi.
Phải kết thúc sao?
Nhưng vì sao trong lòng vẫn không quên được?
Cho dù biết anh đã kết hôn, cô vẫn muốn như con thiêu thân lao vào lửa.
“Là do em tự mình cố gắng. Anh chỉ có thể đem tất cả những gì anh biết dạy cho em.” Hoắc Trì Viễn lạnh nhạt cười yếu ớt.
Nghe được lời nói của Hoắc Trì Viễn, Ưng Mẫn không kìm được mà rơi lệ:”Hoắc Trì Viễn, vì sao anh lại tốt với em như vậy?”
“Anh vẫn luôn xem em là em gái.” Hoắc Trì Viễn nghiêm túc nói. Cha của Ưng Mẫn công tác tại bệnh viện quân khu của A thị tại tỉnh S, làm việc dưới trướng chồng cô của anh, bởi vì mối quan hệ này mà anh chiếu cố Ưng Mẫn nhiều hơn so với các đồng nghiệp khác. Sau khi tay anh bị thương không thể phẫu thuật được nữa mà từ chức, Ưng Mẫn mỗi lần gặp phải người bệnh nặng không biết giải quyết thế nào đều sẽ gặp hỏi ý kiến của anh, môi lần như vậy anh đều dốc sức dạy dỗ cô. Có lẽ vì nguyên nhân này mà Ưng Mẫn nảy ra loại cảm tình không nên có với anh. Nhưng anh vẫn luôn thờ ơ, giả ngu coi như không biết. Anh không nghĩ sẽ xé tầng giấy mỏng manh này, sẽ xúc phạm tới cô.
“Nhưng em không muốn làm em gái của anh!” Ưng Mẫn đột nhiên nhào vào lòng Hoắc Trì Viễn, ôm anh thật chặt,:”Hoắc Trì Viễn, em yêu anh!”
“Ưng Mẫn!” Hoắc Trì Viễn vô tình gạt tay Ưng Mẫn, đẩy cô ra xa.
“Hoắc Trì Viễn, cho em ôm anh một lần. Với tư cách một người em gái, được không?” Ưng Mẫn gắt gao ôm chặt thắng lưng Hoắc Trì Viễn, không chịu buông tay.
Hoắc Trì Viễn sợ làm tổn thương ngón tay của Ưng Mẫn, chỉ có thể nói:”Ưng Mẫn, hãy lấy một người đàn ông tốt.”