Chương 169
“Vâng.” Tề mẫn Mẫn nhảy xuống, đến bên cửa sổ, quả nhiên thấy chiếc xe Maybach quen thuộc đang dừng ở cửa lớn. “Chú, chờ tôi! Tôi xuống ngay đây!”
Cô lập tức xoay người, nhét IPAD vào túi sách, nhanh chân nhanh tay xuống lầu.
Hoắc Trì Viễn thực sự đã trở về rồi!
Cô nhớ anh đến nỗi ngủ không yên.
Cô rốt cuộc cũng không cần lo lắng tôi ngủ không có ai đắp chăn cho.
Trong lòng cô rộn ràng, hận không thể nhào vào lòng Hoắc Trì Viễn.
Tại cửa biệt thự, Hoắc Trì Viễn dựa vào Maybach, vẻ mặt phức tạp nhìn vào Tề gia. Anh hận chủ nhân của ngôi nhà này, mấy năm nay vẫn luôn nghĩ làm sao để lật đổ đối phương.
Một thân ảnh yêu kiều nhỏ nhắn đột nhiên xuất hiện sau cánh cổng biệt thự xám trắng. Anh lập tức đứng thẳng, trên mặt không giấu được vẻ vui mừng. Anh không muốn thừa nhận rằng tim anh nhảy nhót tưng bừng khi nhìn bóng người kia đang chạy vội đến.
Tề Mẫn Mẫn mở cửa, quăng túi xách nhảy lên người Hoắc Trì Viễn, dùng hai chân bám lấy thắt lưng anh thật chặt:”Chú! Tôi rất nhớ chú!”
Hoắc Trì Viễn gắt gao bế cô, giọng khàn khàn thô cứng:”Tôi cũng nhớ em!”
“Dám bỏ lại tôi thời gian lâu như vậy!” Tề Mẫn Mẫn bướng bỉnh ra lệnh. Anh nói chỉ sau ba bốn ngày sẽ trở về, nhưng lại đi tận một tuần.”Còn dám nuốt lười, tôi sẽ làm cho chú béo thật béo!”
Hoắc Trì Viễn đột nhiên cười to:”Nha đầu, vì nuốt lời mà em muốn làm tôi béo sao?”
“Đúng!” Tề Mẫn Mẫn bá đạo gật đầu.
“Sẽ không đâu!” Hoắc Trì Viễn ánh mắt thâm thúy sáng như sao.
“Cái gì?” Tề Mẫn Mẫn bồn chồn trong lòng Hoắc Trì Viễn ngẩng đầu., “Tôi sẽ không bỏ em lại lâu như vậy nữa.” Hoắc Trì Viễn thanh âm khàn khàn nói. Cách xa nhau cả ngàn dặm không thể gặp mặt, không thể ôm ấp gần gũi, không chỉ có cô chịu sự dày vò.
“Chú, đưa tôi về nhà!” Tề Mẫn Mẫn ôm chặt cổ Hoắc Trì Viễn ra lệnh.
Cô đã bất tri bất giác coi nhà của Hoắc Trì Viễn thành ngôi nhà chân chính của mình, mà sau này phòng ngủ chí có thể coi là nhà mẹ đẻ.
Hoắc Trì Viễn dịu dàng:”Được! Chúng ta về nhà!”
Anh bế Tề Mẫn Mẫn, mở cửa xe, đặt cô vào, sau đó nhặt túi xách ném vào ghế sau, rồi mới ngồi vào ghế lái. Ngồi trong xe, anh lập tức kéo Tề Mẫn Mẫn vào lòng, hôn cô cuồng nhiệt:”Nhớ muốn chết!”
Tề Mẫn Mẫn thẹn thùng nhìn biệt thự nhà mình, nhỏ giọng nói:”Đừng!”
Đây là cửa lớn nhà cô đó!
Cha nhìn thấy thì ngượng lắm!
“Bọn họ ngủ cả rồi.” Hoắc Trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn ngồi lên đùi mình, ôm cô thật chặt, như muốn hòa tan cô vào thân thể mình. Để sớm trở về gặp tiểu nha đầu này, anh làm việc như một người máy một ngày 18 giờ. Mấy ngày nay nhớ nhung nha đầu này so với nỗi nhớ Y Nhiên còn nhiều hơn, hơn rất nhiều, nhiều lắm. Anh cảm thấy mình như điên rồi.
Tề Mẫn Mẫn nhắm mắt lại, đáp lại tình cảm nồng nhiệt của Hoắc Trì Viễn.
Không biết qua bao lâu, Hoắc Trì Viễn mới buông Tề Mẫn Mẫn đang hít thở không thông ra, khởi động xe Maybach.
Tề Bằng Trình đến bên cửa sổ nhìn con gái, tâm tình phức tạp cười cười:”Nha đầu lớn, có chồng rồi thì quên cha!”
Tâm trạng của ông hiện tại chính là “nhà có con gái mới lớn”.