Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 282





Chương 283

Nam Mẫn không thể nhẫn nhịn thêm, cô đứng phắt dậy, từ trên cao cụp mắt nhìn xuống Dụ Lâm Hải: “Anh, đi theo tôi”.

Dụ Lâm Hải nhìn hộp cơm mới ăn được một nửa trong tay mình: “Chưa ăn xong cơm mà”.

Nam Mẫn lạnh lùng liếc nhìn anh.

“Thế lát nữa ăn tiếp vậy”, Dụ Lâm Hải cảm thấy nếu mình còn ăn tiếp có lẽ hiện trường sẽ máu me tung tóe, đành đặt hộp cơm xuống, thong dong lau miệng, theo Nam Mẫn tới hậu trường.

Khi sắp tiến vào, anh còn bất giác giơ tay chỉnh lại cổ áo.

Ngay sau đó, anh bị một bàn tay lôi thẳng vào trong.

“Dụ Lâm Hải, rốt cuộc anh có chịu thôi không hả?”

Vừa vào hậu trường, Nam Mẫn mời hết nhân viên ra ngoài ăn cơm, còn mình đối mặt với Dụ Lâm Hải.

Cô lấy điện thoại ra, cho anh xem cả đống tin nhắn mà người nhà họ Dụ gửi tới: “Anh đang làm gì thế hả? Một mình anh đùa giỡn tôi còn chưa đủ nên điều động thêm họ hàng nhà anh cùng tới đối phó với tôi phải không?”

Dụ Lâm Hải bắt gặp ánh mắt của cô, trầm tĩnh đáp: “Tôi không đùa giỡn em, cũng không có ý định đối phó với em, tôi muốn giúp em…”

“Giúp tôi? Anh cảm thấy tôi cần ư?”

Nam Mẫn cười khẩy một tiếng: “Anh Dụ, có lẽ trước đó lời tôi nói chưa đủ rõ ràng nên khiến anh hiểu lầm, vậy để tôi nói lại cùng anh thêm lần nữa, giữa hai ta, sẽ không có thêm “khả năng” nào nữa”.

Ánh mắt của Dụ Lâm Hải rất thâm trầm, lóe lên một vài cảm xúc khó lòng hình dung: “Việc này không phải em nói là được”.

Nam Mẫn cảm thấy một ngọn lửa bùng lên trong lồng ngực.

Cô nói mà không được? Thế ai nói mới được!

Dụ Lâm Hải thấy Nam Mẫn trừng mắt nhìn mình với vẻ lạnh lẽo, anh ngồi thẳng thớm, bình tĩnh trần thuật rằng: “Mẫn, ba năm qua, là tôi có lỗi với em. Em muốn trách tôi, hận tôi cũng là điều nên làm, chẳng phải một sớm một chiều mà nên cơ sự này. Tôi biết, em sẽ không dễ dàng tha thứ cho tôi. Em chăm sóc tôi ba năm, mà tôi chưa chăm sóc được cho em ngày nào, tôi chỉ hi vọng em có thể cho tôi một cơ hội, để tôi bù đắp cho em”.

“Tôi nói rồi, tôi không cần!”

Nam Mẫn lạnh lùng ngắt lời anh, sẵng giọng nói: “Dụ Lâm Hải, tình cảm luôn có thời hạn, tình yêu tôi dành cho anh đã hết hạn sử dụng rồi”.

Trái tim của Dụ Lâm Hải như rơi xuống đất theo lời nói của cô.

Hầu kết của anh trượt lên xuống: “Không thể nào”.

“Không có gì là không thể cả, tôi đã chán ngấy rồi, nói như thế anh có hiểu được không?”, Nam Mẫn đanh mặt.

Dụ Lâm Hải lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt đen như không thấy đáy.

Nam Mẫn không hề chú ý tới biểu cảm cứng ngắc và tổn thương của Dụ Lâm Hải, hay nói cách khác, cô trông thấy rồi, nhưng không có ý định quan tâm.

Li hôn cũng li hôn rồi, cô sẽ không còn là thiếu nữ đắm chìm trong tình yêu đơn phương như trước kia nữa, chỉ vì anh thoáng nhíu mày mà căng thẳng suốt hồi lâu.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv