Hôm nay Hà Khiếu Ninh mặc váy liền áo màu hồng cánh sen, đi giày cao gót màu trắng, trên mặt trang điểm tinh xảo, mái tóc uốn lợn sóng vén qua một bên rũ trước ngực.
Hình như cô ta đã sớm nhìn thấy Lâm Tử Lạp nên khoanh tay trước ngực đứng ở cửa nhìn cô.
Lâm Tử Lạp cũng không muốn va chạm với cô ta, không phải cô sợ cô ta mà chỉ không muốn dây dưa nên cô kéo Tạ Na đi qua chỗ khác.
Nhưng Hà Khiếu Ninh không muốn buông tha cho cô.
Nếu không phải vì cô, Tông Triển Bạch sẽ hủy hôn với cô ta sao?
Lâm Tử Lạp đi tới, cô ta lập tức chặn đường.
“Cô có bệnh sao?” Cô ta chặn đường mấy lần làm cho Tạ Na nổi giận.
“Cô mới có bệnh!” Hà Khiếu Ninh trừng mắt nhìn tô ta, bởi vì tức giận nên khuôn mặt tinh xảo trở nên nhăn nhó.
“Cô không bệnh thì cô chặn đường chúng tôi làm gì?” Tạ Na cũng trừng mắt với cô ta.
Ai chẳng biết trừng mắt chứ?
“Hình như bên kia là cô Hà, còn có cô Lâm.” Quang Kình lái xe đi ngang qua chỗ này, nhìn thấy bọn họ tranh chấp ở cửa khách sạn thì dừng xe, nói với người đàn ông ngồi phía sau.
Tông Triển Bạch đang xem tài liệu, trên đùi còn đặt mấy phần tài liệu, anh mặc màu áo sơ mi màu trắng, áo khoác mở ra, áo sơmi lỏng lẻo, hai nút áo cao nhất chưa được cài lại, lộ ra cổ thon dài và xương quai xanh như ẩn như hiện, nhìn dáng vẻ có chút gấp gáp, vì thế anh mới xem tài liệu trên xe.
Anh nghe Quang Kình nói thì hạ cửa sổ xe xuống, nhìn về phía bên kia.
Quả nhiên là hai người bọn họ.
Tông Triển Bạch liếc mắt nhìn Hà Khiếu Ninh thì ánh mắt sâu thẳm, anh đóng tài liệu trong tay lại, không định xuống xe, cũng không tiếp tục xem tài liệu.
Quang Kình cẩn thận hỏi một câu: “Anh không đi xuống xem sao?”
Tông Triển Bạch ném một ánh mắt lạnh lẽo qua đó, Quang Kình bĩu môi, không cam lòng nhưng vẫn ngậm miệng.
Lâm Tử Lạp kéo tay Tạ Na: “Chúng ta đổi nhà hàng khác.”
“Cô muốn chạy à, không có cửa đâu!” Hà Khiếu Ninh giang hai tay chắn trước mặt Lâm Tử Lạp, Tông Triển Bạch hủy hôn làm cho cô ta vô cùng tức giận.
Sao cô ta có thể dễ dàng buông tha cho kẻ đầu sỏ chứ?
Lâm Tử Lạp hoàn toàn lạnh mặt xuống: “Tránh ra!”
Hà Khiếu Ninh cười lạnh hai tiếng: “Tránh ra?” Cô ta nói xong thì vẻ mặt dữ tợn nói tiếp: “Lâm Tử Lạp, cô nằm mơ đi, cô huỷ hoại hạnh phúc của tôi, huỷ hoại tương lai của tôi, sao tôi có thể buông tha cho cô chứ? Tôi hận không thể chém cô thành từng mảnh ném cho chó ăn.”
“Sợ là cô ném cho chó thì chó cũng không ăn.” Tạ Na không nhìn nổi cô ta làm bậy.
Chát!
Hà Khiếu Ninh đưa tay tát vào mặt Tạ Na, chỉ vào mũi cô ta: “Cô là cái thá gì, cũng xứng nói chuyện với tôi sao?”
Tạ Na bị đánh đến ngây người.
Khuôn mặt đau rát.
Lâm Tử Lạp nắm chặt tay, máu trong người chảy ngược, sức lực tập trung ở tay phải, cô tát vào má trái của Hà Khiếu Ninh một cái.
Chát một tiếng.
Âm thanh này còn vang hơn lúc nãy.
Cô không muốn dây dưa, không có nghĩa cô là quả hồng mềm.
Cô ta đánh Tạ Na cũng chính là đánh cô!
Hà Khiếu Ninh mở to mắt, không thể tin được Lâm Tử Lạp cũng dám đánh mình: “Cô dám đánh tôi?”
Lâm Tử Lạp nắm chặt tay, vừa rồi cô dùng hết sức lực, đừng nói tay, ngay cả cánh tay cô cũng tê dại, trên mặt cô vô cùng bình tĩnh: “Nước sông không chạm nước giếng, cô đã chọc tôi trước, cô chủ nhà họ Hà thì rất ghê gớm sao? Mọi người cũng là con người, không ai cao quý hơn ai, cô đánh người khác thì chắc chắn phải nhận báo ứng.”
Báo ứng?
“Cô mới nhận báo ứng!” Hà Khiếu Ninh giống nhau kẻ điên muốn nhào tới: “Lâm Tử Lạp, tôi muốn giết cô, tôi muốn giết cô——”
Sự oán hận trong lòng Hà Khiếu Ninh lập tức dồn lên người Lâm Tử Lạp, không thể ngăn cản được.
Cô ta giống như bị điên.
“Cô có chắc một mình cô có thể đánh hai người chúng tôi hay không?” Lâm Tử Lạp vô cùng bình tĩnh, đứng không nhúc nhích.
Không biết Tạ Na tìm một cây gậy lúc nào, cô ta cầm trong tay như hổ rình mồi nhìn Hà Khiếu Ninh, chỉ cần cô ta dám hành động thì sẽ đập vào đầu cô ta.
Hà Khiếu Ninh dừng chân, từ khi cô ta vào nhà họ Hà thì có ai còn dám chọc cô ta nữa?
Mọi người lấy lòng cô ta, ca ngợi cô ta, cô ta phải chịu thiệt thòi như thế bao giờ chứ?
Cô ta vô cùng tức giận.
Bởi vì quá mức tức giận nên cơ thể run lên.
“Cô trừng mắt cái gì, không sợ con ngươi rơi ra ngoài sao?” Tạ Na lắc lắc cây gậy, cố ý làm ra tư thế đánh xuống.
Hà Khiếu Ninh dọa sợ đến mức hai tay ôm đầu.
Đây là phản ứng bản năng của cô ta.
Nhưng dáng vẻ này lại cực kỳ buồn cười.
“Ha ha.” Tạ Na cười nhạo cô ta.
“Lâm Tử Lạp, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!” Hà Khiếu Ninh tức giận, gần như điên cuồng hét lên.
Ồ.
Lâm Tử Lạp cười lạnh một tiếng.
Buông tha?
Cô ta buông tha lúc nào chứ?
“Hà Khiếu Ninh, lúc trước cô hại mẹ tôi bị bệnh tâm thần, hại tôi xảy ra tai nạn xe, suýt nữa tôi cũng mất mạng, cô mềm lòng muốn buông tha sao?” Cô vốn do dự, Hà Khiếu Ninh là em gái của Khiếu Thiên, nếu cô đối phó với cô ta thì sẽ cảm thấy có lỗi với Hà Khiếu Thiên.
Dù sao Hà Khiếu Thiên rất quan tâm đứa em gái này.
Nhưng cô thấy dáng vẻ oán hận của cô ta rất sâu, vốn sẽ không buông tay, cô ta có thể hại mình một lần cũng sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba.
Hiện tại cô không giống như trước kia, hai đứa nhỏ là điểm yếu của cô.
Không biết Hà Khiếu Ninh điên lên có thể làm hại đến con của cô hay không?
Lúc này Lâm Tử Lạp đã xác định về vụ tai nại xe của Vu Đậu Đậu năm đó và chuyện anh trai anh ta tự sát.
Chỉ sợ làm cho Hà Khiếu Ninh chịu sự trừng trị của pháp luật thì cuộc sống của cô mới có thể hoàn toàn yên tĩnh.
Hà Khiếu Ninh sửng sốt một chút, híp mắt: “Cô biết chuyện tai nạn xe năm đó là do tôi làm sao?”
Đã qua nhiều năm như vậy, vốn không ai biết chuyện năm đó.
“Không muốn người khác biết, trừ khi mình đừng làm.” Lâm Tử Lạp nói từng câu từng chữ.
“Anh trai tôi nói với cô?” Cô ta cũng chỉ nói với Hà Khiếu Thiên.
Cô ta cảm giác toàn thế giới phản bội mình, Tông Triển Bạch không cần cô ta, ngay cả anh trai thương yêu cô ta nhất cũng nói ra bí mật của cô ta cho người phụ nữ này.
Lâm Tử Lạp đột nhiên giật mình, Hà, Hà Khiếu Thiên biết chuyện tai nạn xe năm đó là do cô ta làm sao?
Nhưng anh ta đã nói là chuyện ngoài ý muốn.
Vì em gái mình nên anh ta cố ý nói như vậy sao?
Lâm Tử Lạp đột nhiên nghĩ đến sự khác thường của Hà Khiếu Thiên ngày đó, anh ta nói nếu sau này em phát hiện anh cũng không tốt như vậy, em có chán ghét anh không?
Chẳng lẽ ngày đó anh ta đầy tâm sự là vì chuyện này?
Lâm Tử Lạp im lặng, trong mắt Hà Khiếu Ninh chính là cô ngầm thừa nhận.
“Ha hả, ha ha——” Hà Khiếu Ninh điên cuồng cười ha ha, nước mắt cũng chảy ra: “Giả dối, tất cả chỉ là giả dối.”
Cô ta cho rằng Hà Khiếu Thiên thật lòng đối xử tốt với mình.
Cô ta không ngờ mình không bằng người phụ nữ này.
Rốt cuộc cô có gì tốt?
Vì sao ai cũng thích cô?
Tạ Na nhìn dáng vẻ Hà Khiếu Ninh thì dọa sợ, nhỏ giọng nói: “Chị Lâm, không lẽ cô ta phát điên sao?”
Lâm Tử Lạp lắc đầu.
“Lâm Tử Lạp.”
Hà Khiếu Ninh bỗng nhiên ngừng cười, nhìn chằm chằm Lâm Tử Lạp, trong mắt đầy ác độc nhìn cô, cũng càng nham hiểm: “Lâm Tử Lạp, chúng ta cứ chờ xem!”
Hiện tại cô ta là cô chủ nhà họ Hà, còn sợ không có cơ hội giết chết cô sao?
Trước kia có.
Sau này cũng sẽ có.
“Tôi sẽ chờ.” Lâm Tử Lạp đứng thẳng lên, khí thế không thua kém Hà Khiếu Ninh.
Hà Khiếu Ninh biết tiếp tục ồn ào cũng không chiếm được tiện nghi, chỉ có thể đi trước rồi tính toán sau.
Cô ta đã quá chủ quan, đánh giá thấp Lâm Tử Lạp.
Vì thế cô ta mới rơi vào kết cục chật vật như vậy.
Cô ta đi xuống bậc thang, lúc cô ta định đi lấy xe thì thấy người đàn ông đi tới, ánh mắt của cô ta lập tức sáng lên, chạy tới bên cạnh anh: “Triển Bạch——”
------oOo------