Võ Công Của Ta Sẽ Tự Mình Tu Luyện

Chương 6: Sơn Tiêu Cường Đại



Hoàng hôn buông xuống.

Đi tới tiểu khu Lệ Thủy Uyển, Tô Vân đứng ở ngoài cửa gọi điện thoại cho chủ nhân.

Không lâu sau, có một chiếc xe màu đen dừng lại kế bên hắn.

Cửa sổ xe kéo xuống, một người đàn ông trung niên hỏi.

“Xin hỏi đây là Tô Vân huynh đệ sao?”

"Là ta."

"Chỉ có một mình ngươi?" Nam tử nhìn thấy Tô Vân, tựa hồ cảm giác hắn còn quá trẻ có chút không đáng tin.

"Chỉ có một mình ta." Tô Vân cười nhạt "Yên tâm đi, ta có thể giúp ngươi giải quyết chuyện này. ”

"Haizz ~ được rồi, ngươi lên xe đi, ta sẽ dẫn ngươi qua chỗ đó."

Nam tử trung niên bất đắc dĩ chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống cho nên cũng không để Tô Vân rời đi.

Trên xe, nam tử nói sơ một chút chuyện đã xảy ra.

Nam tử tên là Lưu Đào, người đã chi tiền để mua một biệt thự ở đây.

Cũng không phải là ngôi nhà mà bây giờ hắn đang sống, mà là một tòa nhà khác.

"Chủ nhân của căn biệt thự kia ba tháng trước bởi vì 'tai nạn' mà qua đời, con trai hắn định bán biệt thự, ta thấy giá rẻ liền mua được, đâu ai biết được..."

Lưu Đào cũng không chắc chuyện gì đang xảy ra.

"Mỗi lần ta đi vào biệt thự kia, tôi cảm thấy có rất nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình, cả người cũng..."

"Chờ một chút, ngươi nói là có rất nhiều đôi mắt?" Tô Vân sắc mặt vui vẻ.

"Đúng vậy, có chuyện gì à?"

Lưu Đào nhìn thấy biểu tình của Tô Vân, sửng sốt, thế mà hắn lại cao hứng? Ta đây là đang nói một câu chuyện rất rất kinh khủng!

"Khụ khụ ~ không có việc gì không có việc gì, ngươi cứ tiếp tục nói."

Tình huống đại khái là bởi vì cảm giác được dọa người cho nên căn bản không dám vào ở, vợ hắn chỉ có đi vào xem một lần duy nhất, sau khi trở về liền bệnh mấy ngày.

Đây vẫn là ban ngày đi vào, nếu buổi tối đi vào, trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Cho nên Lưu Đào mơ hồ biết bên trong có chút đồ vật không sạch sẽ.

Hắn là người làm ăn, đối với phong thủy quỷ thần ít nhiều sẽ tin một chút.

Tô Vân nhìn một chút thời gian, đã hơn sáu giờ.

"Có muốn ngày mai lại đi không?" Lưu Đào khuyên nhủ: "Không phải ta không tin ngươi, chẳng qua buổi tối nơi đó thật sự là..."

"Trực tiếp đi qua đi."

Buổi tối âm khí nặng, quỷ quái lui tới.

Nếu chờ ngày mai, nói không chừng có chút quỷ quái ẩn giấu đi không chịu hiện thân, vậy không phải là hắn bị thiệt thòi lớn à .



Cho nên hắn mới đánh nhanh thắng nhanh.

"Ngươi xác định?" Lưu Đào có chút hoài nghi Tô Vân có vấn đề về tinh thần hay không.

Thế nhưng thấy Tô Vân kiên trì như vậy, cho nên hắn cũng không nói gì thêm.

Không lâu sau, Lưu Đào đưa Tô Vân đến cửa ngoài biệt thự.

Chỉ là ngoài cửa lại có một nhóm người đang đứng.

"Ngươi còn gọi những người khác?" Tô Vân có chút không vui.

"Không, không có." Lưu Đào ngẩn người: "Chỉ có một mình ngươi mà thôi. ”

Trong lúc nói chuyện, đối phương cũng chú ý tới xe của bọn hắn.

"Dừng lại!! Cấm vào đây. ”

Một người đàn ông mặc đồng phục màu đen đi tới.

Tô Vân híp mắt lại.

Thật đúng là trùng hợp, đây không phải là người của cục quản lý linh dị sao?

"Các ngươi là?" Lưu Đào hoàn toàn không biết.

"Ở đây xuất hiện một sự kiện không thể giải thích được, sẽ có nguy hiểm, nếu không muốn chết thì mau rời đi." Những người của cơ quan quản lý linh dị không kiên nhẫn vẫy tay tỏ ý kêu rời đi đi.

Bởi vì xuất phát quá gấp, không có liên lạc với trị an viên bên này, nên mới khiến một Siêu Phàm giả như hắn đến đây duy trì trị an.

"Nhưng mà, phía trước là nhà ta." Lưu Đào nhướng mày: "Hai người có phải là nhân viên an ninh của tiểu khu không? Tại sao ta chưa bao giờ thấy các ngươi cả? ”

"An ninh?" Người nọ hừ lạnh một tiếng: "Cái gì ta cũng nói hết rồi, ở đây có sự kiện nghiêm trọng, chút nữa sẽ có người của cục an ninh giải thích cho ngươi, hiện tại, mau rời đi, nếu không hậu quả tự chịu! ”

Lưu Đào tốt xấu gì cũng là ông chủ làm ăn kinh doanh lớn, lại là chủ nhân của biệt thự này, bị đối phương quát lớn, lúc này có chút khó chịu.

Hắn đột nhiên bấm còi.

Dưới màn đêm, tiếng còi hú càng thêm the thé.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Đội trưởng, là vậy..."

Một nữ tử đi tới.

Nàng tên là Triệu Thiến, 35 tuổi, chính là đội trưởng mà Tô Vân đã gặp mặt lúc trước.

"Hả? Lại là ngươi? "Triệu Thiến vừa thấy Tô Vân, nhất thời có chút kinh ngạc: "Sao ngươi lại ở đây? ”

Tô Vân lạnh nhạt nói: "Được Lưu lão bản mời tới, xử lý sự kiện linh dị mà thôi. ”

"Chỉ dựa vào ngươi ư?" Haha! ”

Thanh niên kia cũng nhớ tới Tô Vân là ai: "Trách không được nhìn ngươi có chút quen mắt... Có điều, ta nói cho tiểu đệ đệ nghe, phía trước cũng không phải là loại phàm nhân như các ngươi có thể vào, nói thật cho các ngươi biết, trong biệt thự đó có quỷ. ”

“Quỷ!” Lưu Đào hoảng sợ.



“Câm miệng lại!” Triệu Thiến quát lớn một tiếng.

Thanh niên khoanh tay, thành thật đứng ở một bên.

"Chính là như vậy." Triệu Thiến lắc đầu nói, "Phía trước không phải là nơi người thường có thể vào, chúng ta sẽ xử lý tốt, ngày mai liền có thể khôi phục bình thường. ”

Lưu Đào vừa nghe tới đây, liền có chút xao động.

Những người trước mắt này vừa nhìn đã không đơn giản, ít nhất so với Tô Vân nhìn qua đáng tin cậy hơn nhiều.

“Tô Vân huynh đệ, bằng không..."

“Các ngươi xác định có thể tự mình xử lý?”

Tô Vân đột nhiên lộ ra bộ dáng xem kịch.

"Tất nhiên rồi." Triệu Thiến nhướng mày, cũng không che dấu cái gì: "Cục quản lý linh dị của chúng ta, chính là chuyên môn phụ trách xử lý loại chuyện này. ”

"À." Tô Vân thản nhiên đáp một tiếng, đưa tay chỉ một cái: "Vậy ngươi phải bảo vệ tốt thủ hạ của ngươi. ”

"Ý của ngươi là sao?"

Vừa dứt lời, đột nhiên vang lên một tiếng rầm.

Trên lầu cao của biệt thự ba tầng, một bóng dáng từ trên cao ngã xuống, đập xuống sàn xi măng cứng rắn.

Máu tươi trào ra không ngừng!

"Kiệt kiệt ~"

Tiếng cười the thé kinh dị từ trong nhà truyền ra.

Trên hành lang lầu ba, chỉ thấy một dị vật hình người lông đen đứng ở nơi đó.

"Sơn Tiêu!? Làm sao mà có thể? ”

Triệu Thiến kinh hãi, cũng không để ý đến Tô Vân bên này, vội vàng chạy tới trợ giúp.

"Ngươi chờ tại chỗ này, tuyệt đối đừng đi qua."

Tô Vân dặn dò Lưu lão bản sắp bị dọa chết, sau đó xuống xe đi tới trước sân biệt thự.

Lúc này, quái vật được xưng là Sơn Tiêu kia, đang chống lại mấy người của cục quản lý linh dị.

Dưới sự vây công của ba người, Sơn Tiêu có chút ứng phó không kịp.

Ai ngờ lại có thêm một con Sơn Tiêu nhảy từ trên cao xuống.

“Aaaah a!”

Một gã Siêu Phàm giả của cục quản lý linh dị bị Sơn Tiêu bắt được, trực tiếp bị xé rách thành hai nửa!

Tô Vân cũng ngẩn người.

Con Sơn Tiêu này thật lợi hại nha.

...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv