Rốt cuộc thì không biết nên cảm ơn bà xã đã giúp anh lấy được tài nguyên tốt, hay trách cô vợ ngốc nghếch đã thổi phồng giọng hát anh lên.
Tóm lại vì để chuẩn bị cho bữa tiệc đó, Tống Nghiên đành biến thành người nước đến chân mới nhảy nhanh chóng chạy đi học thanh nhạc. Đến lúc biểu diễn tối hôm đó, cũng may còn có ca sĩ chuyên nghiệp bên cạnh kéo anh hát theo, bài hát này cuối cùng cũng được hoàn thành trong hoàn cảnh khá đặc biệt.
Sau khi bữa tiệc diễn ra được vài phút đã có một blogger nào đó chuyên ở mảng bình phẩm âm nhạc đã đăng bài đánh giá, vị blogger này nổi tiếng là người có đôi tai tuyệt vời, có những lúc ca sĩ chuyên nghiệp hát bị lệch tone cũng sẽ bị anh ta đăng bài chế giễu.
Kết quả khi đánh giá về Tống Nghiên, phong cách bình phẩm của blogger này có sự thay đổi lớn, từ phong cách đánh giá chứa đầy sự sắc bén thường ngày biến thành kiểu nhẹ nhàng, đầy yêu thương.
Điều này dẫn đến những cuộc bàn tán, bàn luận đầy sức nóng trong các diễn đàn, nhóm trên mạng.
0L: [Vị kia được mệnh danh là chúa tể độc miệng trong giới âm nhạc, chắc là lúc nghe Tống Nghiên hát vị đó phải dùng filter dày khoảng 10000 lần nhỉ]
1L: [Ui, thím cho rằng cái biệt danh ‘người trong mộng’ chỉ để cho có thôi sao?]
3L: [Không chỉ có anh trai độc miệng đó, ba mẹ em xem buổi tiệc ý còn khen Tống Nghiên là một diễn viên mà hát được như vậy là ổn rồi. Điều đó cũng đủ để chứng minh nếu duyên người qua đường không tốt thì có hát hay như nuốt đĩa thì với người ta cũng là khó nghe, còn duyên người qua đường tốt thì có hát thế nào cũng là tiếng hát tựa thiên thần]
4L: [Thật ra nói thế cũng chẳng sai, màu giọng hay hoàn toàn có thể bù vào khuyết điểm ở mặt kỹ thuật = =]
10L: [Mới thế này mà đã là filter dày 10000 lần? Thế chẳng phải đối với Ôn Lê, filter bao bọc quanh ông xã phải dày đến 100000 lần ấy nhỉ?]
…
20L: [Nói thật tôi rất tò mò không biết con của nhà Muối sinh ra sẽ như thế nào nhỉ, không biết con nhà họ có được thừa hưởng giọng ca thiên phú, không biết hát có hay không nhỉ]
30L: [Chắc là ổn đấy, dù sao cả Ôn Lệ và em trai đều có thiên phú về mặt âm nhạc, có thể là do gen di truyền, chắc chắn là sẽ truyền lại cho thế hệ sau]
35L: [Những ai đã từng học sinh thì đều biết mấy thứ liên quan đến di truyền này thì chỉ có tỉ lệ xác suất, nhỡ may di truyền từ Tống Nghiên thì sao?]
…
55L: [Bản thân nhà Muối còn chưa suy nghĩ đến chuyện sinh con mà mấy anh chị em trong nhóm đã quan tâm lo lắng ha ha ha ha ha ha ha ha]
Càng về sau càng không đứng đắn.
[Không lẽ chỉ có mình tớ không quan tâm đến việc sẽ có gen di truyền từ Mỹ Nhân hay Tam Lực nhiều hơn à? Sinh con trai thì hai người bọn họ chính là ba mẹ chồng của tớ, còn sinh con gái thì họ là ba mẹ vợ của tớ nốt.]
[+1, nếu không thể nào được làm vợ/chồng của bọn họ, vậy thì làm con dâu/con rể của họ đi!!]
[Mịa, lầu trên có sức đợi lâu thế cơ à, muốn đợi cũng phải đợi ít nhất đến hai mươi năm, đi đường vòng quá OK? Con trai Lê của chúng ta vẫn đang độc thân, mị đã đứng ở đây lấy số xếp hàng chờ được làm em dâu Muối rồi đây.]
Sau khi được lên top tìm kiếm nóng, lại thêm một đợt người vì chị gái và anh rể cậu mà tràn vào Weibo cậu lấy số xếp hàng gọi cậu là chồng này nọ.
Bình thường Từ Lệ rất ít khi gặp được chị mình, đợi mãi đến hôm về nhà chính ăn cơm mới có cơ hội nói chuyện này với Ôn Lệ.
“Chuyện của chị và anh A Nghiên có thể đừng kéo em vào theo được không?” Từ Lệ tức giận nói.
Ôn Lệ cảm thấy không còn gì để nói: “Chị và thầy Tống giúp em hút fan mà em còn không vui hả.”
Từ Lệ hừ lạnh: “Cái này gọi là hút fan à?”
“Không phải fan thì là gì? Antifan à?”
“…”
Mấy cô gái này cũng không biết đã trưởng thành hết chưa, mỗi ngày đều nhắn tin chào cậu “Chào chồng yêu”, mỗi lần tham gia chương trình gì đó cũng vây quanh cậu liên tục gọi chồng, chồng các thứ.
Cậu mà bày ra khuôn mặt lạnh thì nói “Chồng yêu lạnh lùng ghê”, anh không thể hiện khuôn mặt lạnh thì lại nói “Chồng yêu đáng yêu quá.”
Trước đấy gọi cậu là con trai cậu đã không thể thích ứng được, bây giờ một người chưa từng có mảnh tình vắt vai như cậu tự dưng lại có một đống người gọi là ‘chồng’, cậu không biết phải đối mặt với các fan bạn gái như thế nào.
Từ Lệ mím môi, khó chịu quay mặt đi, không thèm để ý đến chị mình.
Đến lúc mọi người ngồi ăn cơm trên bàn, như mọi khi ông ngoại hỏi thăm đến công việc và tình hình cuộc sống hằng ngày gần đây của hai chị em thế nào.
“Chuẩn bị vào đoàn làm phim quay ạ.” Ôn Lệ nói hộ thay Tống Nghiên ở cạnh luôn, “Anh ấy cũng thế.”
“Hai đứa ở cùng nhau?”
“Không ạ, tách ra?”
Ông ngoại có chút thất vọng: “Bộ phim gián điệp thời chiến mà hai đứa diễn kia rất hay, ông còn tưởng lần này lại hợp tác với nhau lần nữa.”
Đề tài của > rất phù hợp với những người có tuổi như ông ngoại. So với những người trẻ tuổi, ông gần với những năm tháng cực khổ ấy hơn, cộng thêm cả sự đồng cảm, nên sau khi phim điện ảnh được công chiếu, ông ngoại còn tự bỏ tiền túi ra bao hết toàn bộ mấy rạp chiếu phim. Không chỉ thế, ông còn phát lệnh cho Ôn Diễn gửi thông báo xuống cả tập đoàn ở Yến Thành, từ tổng bộ đến các công ty chi nhánh ở các thành phố lớn, mọi nhân viên làm việc trong công ty đều có cơ hội được xem phim miễn phí.
Có rất nhiều công ty tổ chức hoạt động mời nhân viên đi xem phim, cũng vì điều vậy mà góp phần làm tăng doanh thu bán vé của >.
“Chính vì lần hợp tác trước rất tốt nên lần thứ hai càng phải cẩn thận hơn ạ.” Ôn Lệ cười tủm tỉm nói tiếp, “Ít nhất thì không thể để cho ông ngoại thất vọng được.”
Ông cụ bật cười, khẽ nói: “Nói cứ như hai đứa đóng phim vì ông không bằng, lắm chuyện.”
Hỏi xong cháu gái, ông cụ lại hỏi cháu trai.
“Tiểu Lệ, cháu thì sao?”
Từ Lệ: “Đang viết nhạc ạ.”
Công việc đơn giản rõ ràng, ông cụ không hiểu mảng viết nhạc, chỉ gật đầu rồi chuyển sang chủ đề khác: “Thế chuyện yêu đương thì sao? Đã có bạn gái chưa?”
Từ Lệ đang định trả lời thì Ôn Lệ đã tranh nói trước: “Ông ngoại không biết đấy thôi, giờ đang có rất nhiều người gọi nó là chồng đấy.”
“Hả? Thật á?” Ông cụ giật mình, “Thằng nhóc thôi này cũng đa tình gớm.”
“…”
Từ Lệ – người không có tí kinh nghiệm gì về chuyện yêu đương bỗng bị chụp cho cái mũ đa tình.
Ông cụ hỏi cháu trai xong còn không quên hỏi thăm con trai mình.
Gần đây, con trai út Ôn Chinh ầm ĩ với người trong nhà vì chuyện bạn gái, nên lần này không về nhà tụ họp. Dĩ nhiên lửa đạn giờ đây tập trung hết về phía con trai lớn Ôn Diễn.
“Cháu ngoại con còn lợi hại hơn nhiều.” Ông cụ liếc mắt về phía con trai, giọng điệu chế nhạo, “Con xem con hơn ba mươi tuổi đầu rồi mà vẫn chưa có bạn gái, nghĩ xem có đẹp mặt không?”
Ôn Lệ ngồi một bên che miệng cười vui vẻ khi thấy người khác gặp họa, Tống Nghiên thì lại thay cô thở dài.
Quả nhiên, giây tiếp theo Ôn Diễn ném củ khoai bỏng lại cho Ôn Lệ.
“Ba, ba có giục con thì cũng vô dụng, không bằng ba giục cháu gái ba đi.” Ôn Diễn liếc mắt nhìn cô cháu gái nhỏ bé nhà mình, cười nửa miệng, “Tranh thủ sinh chắt để ông ngoại sớm được ôm cháu.”
Không đợi ông ngoại lên tiếng, Ôn Lệ đã tự mình bày tỏ: “Cháu là kiểu phụ nữ cho công việc.”
“…” Ông cụ há miệng thở dốc, đành phải nói, “Vậy ông cố gắng sống thêm mấy năm nữa.”
Ông đưa mắt nhìn Ôn Diễn: “Tranh thủ sống đến lúc con kết hôn.”, sau đó lại nhìn Ôn Lệ và Tống Nghiên, “Hai đứa sinh con.”, rồi cuối cùng đến Từ Lệ, “Cháu thu hồi tâm tính tìm một người bạn gái hẳn hoi.”
Lời này khiến ba người nhà họ Ôn đang ngồi đây suýt thì nghĩ rằng mình quá bất hiếu, đi bắt nạt ông cụ.
——–
Thời kỳ đỉnh cao của nữ nghệ sĩ rất ngắn, Ôn Lệ muốn nhân lúc mình còn trẻ thì sẽ tập trung cho sự nghiệp nhiều hơn, ai thúc giục cũng vô dụng.
Cũng may Tống Nghiên cũng không nóng lòng tính đến chuyện này, trên mạng bàn chuyện hai người sinh con đến gà bay chó sủa, sau đó rất nhanh đã bị tin và các dưa khác thay thế.
Từ đó về sau ông ngoại Ôn cũng không hề nhắc lại vấn đề này nữa bởi vì trong lòng ông biết rõ cháu gái mình là người thế nào, con bé có gia đình của mình, cũng có sự nghiệp của riêng bản thân, ông ngoại và cậu hoàn toàn không thể quản được cô.
Mãi đến nhiều năm sau, Ôn Lệ nhận được giải nữ diễn viên của riêng mình, chuyện này mới được nhắc lại.
Nhưng ông cụ không tìm cháu gái để nói chuyện mà tìm cháu rể.
“A Nghiên.” Ông ngoại hỏi, “Ông quen biết rất nhiều bác sĩ giỏi, nam khoa cũng có, hay là cháu thu xếp thời gian đi gặp người ta?”
Ý ông ngoại muốn ám chỉ đã rất rõ rồi.
Đương nhiên Tống Nghiên không thể trách nhà họ Ôn, dù sao Ôn Lệ là người nhà bọn họ, dĩ nhiên là họ sẽ nghiêng về phía Ôn Lệ nhiều hơn.
Tống Nghiên không biết nên khóc hay nên cười, không để ý mấy lời nói của ông ngoại, nhưng sau đó khi video call với ba mẹ mình qua, chuyện này lại được nhắc lại.
Nói đến truyền thống, thật ra tư tưởng của nhà họ Tống cũng cực kỳ truyền thống, không hề thoáng hơn so với nhà họ Ôn.
Ba Tống lạnh lùng, không giỏi trong việc ứng phó với con dâu có tính cách hoạt bát, nhân lúc con dâu đi vệ sinh, ông ám chỉ với đứa con trai điều ông đã ấp ủ từ lâu: “Không phải do con có vấn đề gì chứ? Hay con đến bệnh viện kiểm tra xem tình hình thế nào đi?”
Giữa ông ngoại Ôn và ba Tống vẫn còn khúc mắc chưa được hóa giải, ông ngoại Ôn thì chột dạ nên không dám gặp mặt nói chuyện trực tiếp, tính tình ba Tống thì quật cường, cũng không dễ làm hòa. Ngoại trừ ngày lễ tết, còn lại nếu không có gì liên lạc thì hai người sẽ không liên lạc với nhau, chỉcos chuyện này thì ăn ý một cách lạ thường, Ôn Lệ và Tống Nghiên chưa sinh con, phản ứng đầu tiên của hai người là bên Tống Nghiên có vấn đề.
Tống Nghiên: “…”
Mẹ Tống đập vào tay chồng mình: “Anh nói gì với con trai đấy.”
Vẻ mặt ba Tống xấu hổ, không đáp lại.
“Tùy hai đứa thôi, chuyện sinh con người vất vả nhất là bé Ôn, đương nhiên phải hỏi ý kiến của con bé trước, mẹ không vội.” Mẹ Tống nói thêm, “Hơn nữa hai đứa vẫn còn trẻ, cứ sống trong thế giới hai người thêm vài năm nữa cũng được.”
Đúng lúc này Ôn Lệ đã quay lại, vừa lúc nghe được những lời này của mẹ chồng, lập tức thể hiện dáng vẻ kiêu ngạo khi được cưng chiều.
Tống Nghiên nhìn bộ dáng này của cô, cười cúp điện thoại, vẫy tay gọi cô lại
Ôn Lệ đi đến ngồi xuống cạnh anh, thuận thế dựa đầu vào bả vai anh.
Cô biết rõ còn hỏi, giọng nói chứa đựng sự sung sướng: “Lúc nãy anh nói chuyện điện thoại với ba mẹ?”
“Ừ.” Tống Nghiên vuốt vuốt mũi cô, cúi đầu nói, “Rất chiều em đó.”
Bất kể là nhà mẹ đẻ hay nhà chồng, bên nào cũng thích cô như vậy.
Ôn Lệ đắc ý hất mặt, ôm cánh tay Tống Nghiên: “Không sao cả, bọn họ chiều em, nhưng em chỉ chiều anh thôi.”
Tống Nghiên liếc cô, miễn cường ừ một tiếng.
“Vậy sau khi chúng ta sinh con thì sao?”
Ôn Lệ nói chắc chắn: “Vẫn sẽ cưng anh.”
Sau một lúc anh lại hỏi: “Vậy em yêu ai nhiều hơn?”
Ôn Lệ cười hì hì hai tiếng, cảm thấy đôi khi người đàn ông này đúng là vừa cố chấp vừa trẻ con, mà dáng vẻ trẻ con này chỉ mình cô được thấy.
Lúc cô cười rộ lên ánh mắt cong tít cả lên, bình thường hay mạnh miệng nói ngang bướng, nhưng có những khi lại rất khéo ăn khéo nói, có thể nói những lời ngon tiếng ngọt này đánh thẳng vào đáy lòng vững chắc của Tống Nghiên.
Cô ôm cổ anh nói: “Đương nhiên yêu anh nhiều hơn rồi.”
Tống Nghiên như được ăn mật, khóe miệng bất giác cong lên.
Đáng thương cho cục cưng, còn chưa thấy bóng dáng trên đời, còn chưa phải là phôi thai, mà đã bị ba coi là ‘tình địch’ vì sợ bé sẽ cướp đi sức nặng của mình trong lòng mẹ bé.
Tác giả có điều muốn nói:
Để mình phiên dịch ý ngầm cho mọi người nghe: Có thể sinh con, nhưng vợ vẫn phải yêu anh nhất mới được.