“Đạo diễn Nghiêm? Đạo diễn Nghiêm, ông sao vậy?”
Biên tập bị dọa sợ khi nhìn thấy sắc mặt của đạo diễn, chỉ sợ rằng mùa hai của chương trình chưa kịp quay xong thì ‘Tổng đạo diễn giỏi giang nhất’ của bọn họ đã điên rồi.
Đạo diễn Nghiêm lấy lại tinh thần, ho một tiếng, nghiêm mặt nói: “Không sao, Tống Nghiên tưởng rằng cậu ta không cho chúng ta thì tôi không có cách nào moi được từ chỗ hai người họ hay gì? Hừ.”
Biên tập yếu ớt nhắc nhở: “Nhưng mà đạo diễn Nghiêm, trộm điện thoại là phạm tội.”
Đạo diễn liếc mắt nhìn biên tập nhỏ trẻ tuổi: “Tôi sống đến từng này tuổi còn cần cô phải nhắc? Tôi không biết sao?”
Có lòng tốt nhắc nhở đạo diễn Nghiêm nghìn lần không được đi vào con đường phạm tội làm những hành vi trái pháp luật, vậy mà bị đối xử lạnh lẽo như vậy, cô biên tập oan ức ngậm chặt miệng.
Đạo diễn Nghiêm nở một nụ cười đầy thâm sâu: “Trộm chắc chắn không thể trộm, nói ra trên miệng thì không phạm pháp đâu nhỉ.”
Mấy nhân viên nhìn nhìn nhau.
Lúc còn trẻ ổng đạo diễn Nghiêm Chính Khuê của bọn họ làm biên tập nghĩ kịch bản, thành tích không coi là quá tốt. Khi đó mấy chương trình giải trí chiếu trên TV vẫn chưa thịnh hành, phần lớn người xem mấy gameshow truyền hình là những người lớn tuổi, còn những người trẻ tuổi kia thì thích theo đuổi thần tượng nước ngoài, thích xem các show và phim của nước ngoài. Văn hóa giải trí ở trong nước bị bên nước ngoài ảnh hưởng và gần như không trụ nổi, khoảng mươi năm trở lại đây cuối cùng trong nước đã để ý và coi trọng đến mảng này, bắt đầu phát triển ngành sản xuất các chương trình giải trí liên quan đến nghề mình. Lúc này Nghiêm Chính Khuê là người thành công và thành danh nhất trong một đống đạo diễn làm chương trình.
Cứ thế, Nghiêm Chính Khuê như mở được chốt an toàn trong sự nghiệp.
Thị trường trong nước chịu ảnh hưởng quá nặng và để lại dấu vết sâu từ nước ngoài, cả giới giải trí tốt xấu lẫn lộn, bị người xem mắng không ít. Trong đó một số chương trình làm lúc đầu của Nghiêm Chính Khuê đã đặt nền tảng rất tốt cho danh tiếng riêng của ông ấy, mãi đến mấy năm trở lại đây, liên tục có nhiều chương trình tạp kỹ nổi tiếng do ông ấy làm, thậm chí không hề ít những người sản xuất bên nước ngoài đến tìm mua bản quyền. Một số bên thì mang tinh thần sắt thép, trực tiếp tham khảo mà không nói lời nào.
Những bất kể xét về độ nổi hay danh tiếng, đều không so sánh được với bản gốc của Nghiêm Chính Khuê.
Nguyên nhân đơn giản, tại do người này có rất nhiều ý đồ xấu, cùng kịch bản chương trình giống nhau, quá trình sản xuất ghi hình cũng giống, nhưng ông ấy có thể tìm và làm ra nhiều chi tiết nhỏ khác nhau, có nhiều sự sáng tạo mới hấp dẫn người xem.
Cho nên các nhân viên rất yên tâm về năng lực làm việc của đạo diễn Nghiêm, ông ấy muốn làm chuyện gì có độ nổi cao thì chắc chắn sẽ mang lại hiệu quả nhưng không đắc tội đến các khách quý. Đôi vợ chồng hai người Tống Nghiên và Ôn Lệ đã từng bị lật xe rất nhiều lần trong chương trình nhưng chưa bao giờ có lý do gì để náo loạn với đạo diễn Nghiêm, bởi vì ông ấy tuyệt đối không làm những chuyện xúc phạm đến các khách quý. Như trailer tập tuần trước, Ôn Lệ nói đi nói lại kiểu gì cũng phải cắt được một đoạn quay được đó, tuy đạo diễn Nghiêm không mấy tình nguyện nhưng cuối cùng vẫn chiều theo ý cô, nể mặt cô mà thỏa hiệp.
Khi tag “Trailer dài một phút đồng hồ” lên hotsearch bảng giải trí, tập thể các fan CP muốn làm lễ ăn mừng, khiến những người qua đường không hay để ý chuyện trong giới cũng phải chú ý đến, bây giờ một tuần nữa sắp qua, trailer tập bảy sắp được tung ra.
Nhóm fan nằm cùng chờ đợi bên dưới official Weibo chương trình, mỗi người đều như ông bố đang đứng ngoài phòng sinh. Trailer tập sáu đã cho bọn họ một niềm vui lớn ngạc nhiên như thế nên theo nhẽ thường tình, bọn họ kỳ vọng rất cao vào trailer tập bảy chuẩn bị có. Họ chờ mong lần này sẽ cho bọn họ nhiều sự ngạc nhiên và vui mừng hơn nữa, tốt nhất là trailer kéo dài thật dài ra, trở thành trailer dài nhất trong các chương trình gameshow truyền hình, mục tiêu là lập kỷ lục Guinness thế giới.
Trailer tập bảy không hề khó sinh, đúng giờ ra đời.
Lòng nhóm fan tràn đầy hồ hời ấn vào mở video, rồi đầy mong chờ đưa mắt nhìn thanh hiển thị thời gian.
Ba mươi giây.
[Nghiêm Chính Khuê ông lại không được phải không?]
[Trailer tập trước dài một phút, bà đây đã đốt pháo ăn mừng trong ba ngày liên tiếp. Đến hôm nay vẫn chưa kịp dọn sạch sẽ đống tro pháo mà tập này chú mày dám đánh bà hiện nguyên hình.]
[Chú giỏi @Thế Gian Có Người]
Tập bảy chủ yếu quay trong nhà, ekip chương trình sẽ không can thiệp vào lịch trình phải ra ngoài của các đôi. Nếu người ở nhà thì nhiều tư liệu còn nếu bọn họ không ở nhà thì đương nhiên tư liệu ít đi. Tuần trước có blogger nào đó đã tung tin Ôn Lệ đang chuẩn bị cho đại ngôn trò chơi mới và Tống Nghiên đang chuẩn bị quay bộ phim điện ảnh mới. Tuần này Ôn Lệ bận việc tiếp xúc với bên nhà sản xuất trò chơi, mấy ngày nay Tống Nghiên thường hay chạy đến nhà hát kịch, hai người đó bất kể là lịch trình công việc hay lịch trình cá nhân đều nhiều, thời gian không ở nhà chiếm đến hơn nửa tuần.
Các fan cũng đúng là thần tượng quá bọn họ rất bận nhưng ngọn lửa trong lòng vẫn đang cháy lớn dần.
Chủ yếu tại trailer tập trước mang lại niềm vui quá lớn, mực nước chênh lệch giữa lòng sông với mặt biển thay đổi quá nhanh nên tập này ekip chương trình Thế Gian có vẻ quá cặn bã.
Ba mươi giây có còn hơn không, các fan quyết định cắn răng xem tiếp.
Không gian đen tối đột nhiên sáng bừng vì mở đèn, trên màn hình đang dừng cảnh ở nhà của vợ chồng Muối, thêm một câu phụ đề “Buổi tối chín giờ hai mươi phút, hai người bận rộn về đến nhà.”
Tống Nghiên đi vào đổi dép trước, Ôn Lệ đi theo ngay sau anh, ở cửa còn hai người đang đứng.
Người xem nào không biết sẽ hỏi hai người này là ai trên sóng comment.
[Quản lý của Mỹ Nhân và Tam Lực]
[Chị Đan vẫn ngầu vậy nhỉ]
[Anh Bân béo lên phải không ha ha ha ha ha]
Sau khi hai người đại diện đi về, lúc Ôn Lệ đổi giày cả người hơi nghiêng ngả, Tống Nghiên đỡ cô nói: “Đi ra sô pha kia ngồi, anh đi rót nước cho em.”
“Ừm.”
[A a a a a Tam Lực sao thế?]
[Nhìn mặt thế kia chắc là uống rượu]
[Bình thường nghệ sĩ nữ cũng phải đi xã giao, may mà có Mỹ Nhân đi cùng, mẹ yên tâm hơn qwq]
[Fan mới, có bạn fan lâu năm nào biết sau khi Tam Lực uống say sẽ như thế nào không?]
[Fan lâu năm đến đây, không biết, Tam Lực chỉ từng say trong phim thôi]
[Tuyệt vời, mị đang chà xát hai tay mong đợi]
Fan đang chà tay mong chờ được một nửa, Tống Nghiên sau khi rót nước cho Ôn Lệ xong đột nhiên xuất hiện trước máy quay, khuôn mặt đẹp trai được máy quay đặc tả.
Trong lúc các fan đang ồn ào bình luận [? Đàn ông kết hôn rồi có thể giữ mình cẩn thận chút được không, đừng có tuy tiện show khuôn mặt đẹp trai này ra], [Mé nó, kỹ thuật trêu fan của hai vợ chồng nhà này giống nhau y như đúc] và [Mọi người ơi cứu, bị chết vì thấy Tống Nghiên quá đẹp trai, chết như thế có được đền bù bảo hiểm vì chết ngoài ý muốn không], Tống Nghiên tắt cameras đi.
[…..Héo, chữ này tôi viết nhiều đến mệt mỏi]
[? Tại sao không cho chúng ta xem]
[Tống Nghiên chú mau mở máy quay lên cho ông!! Cảnh cáo thoát fan!]
[Vợ anh chỉ say rượu thôi mà, có đến nỗi phải tắt cameras đi không? Anh dừng quên vợ của anh được nuôi lớn bằng một phần tiền của các fan chúng tôi làm ra! Lệ Chi là cha vợ của anh đấy!]
Trong khi mọi người trong sóng comment đang liên tục bình luận nhiều [????] khác nhau để lên án hành vi thiếu đạo đức không nói gì đã tắt máy quay của Tống Nghiên thì hình ảnh bên trong đã chuyển sáng, thời gian là sáng ngày hôm sau.
Phụ đề cực kỳ cẩn thận và tận tâm nhảy ra một hàng chữ “Sáng sớm ngày hôm sau, ánh nắng tươi sáng”, Ôn Lệ còn đang ngủ, Tống Nghiên đã dậy ngồi trên sô pha phòng khách vừa uống cà phê vừa xem TV, trong TV đang mở các bộ phim điện ảnh chiếu rạp.
[Tôi không thể chấp nhận]
[Vch giống mấy tiểu thuyết tôi đọc đến cuối chương trước nội dung đang trong quá trình khởi động mà sang chương sau đã là sáng ngày hôm sau]
[Kiến nghị lọt hố Muối: Người trưởng thành, Chạy! Mau!]
[Phát hiện điểm mù, Mỹ Nhân đang xem phim dân quốc, blogger nói Mỹ Nhân chuẩn bị đóng phim mới chắc là thật rồi]
[Mị lại nhớ đến bức ảnh dân quốc của Muối được lan truyền rộng rãi trên mạng, Mỹ Nhân mặc quân trang và Tam Lực mặc sườn xám giết mị luôn ớ! Nằm mơ cũng muốn thấy Tam Lực quay phim thể loại đó qwq]
Vì đây là trailer nên chuyển cảnh tiếp theo Ôn Lệ thức dậy xuống giường, gương mặt mộc không trang điểm lọt vào trong ống kính. Việc quản lý nghiêm khắc về đồ ăn đồ uống và ném một đồng tiền vào spa để chăm sóc làm đẹp là vì muốn có một khuôn mặt trắng đẹp có giá trị khi xuất hiện trước máy quay như bây giờ, chương trình cho cô thêm một lớp filter để che dấu sắc mặt tái nhợt sưng phù vì say rượu.
[Khuôn mặt của Tam Lực đẹp quá]
[Lông mày rậm và lông mi dài, hâm mộ quá]
[Tôi mà có khuôn mặt như này thì trang điểm làm đếch gì]
Tống Nghiên nghe thấy động tĩnh trong phòng ngủ, đứng dậy rót cốc nước mang vào.
Có mấy bình luận trong sóng comment vẫn đang liên tục quét qua màn hình như [Tại sao tiếng Tam Lực lại khàn thế nhỉ], [Xong việc, chắc chắn là xong việc], [Ok, anh tắt máy quay không để người khác xem, người trưởng thành tự lực cánh sinh bổ não một nghìn chữ gì đó trong đầu đi], [Các mama có đang xem không! Bé đói đói!], Tống Nghiên hỏi cô nhớ mấy chuyện hôm qua sau khi mình say rượu không, Ôn Lệ nói không nhớ rõ, mọi người thấy Tống Nghiên lấy điện thoại ra.
“Tự mình xem.”
Vừa mới nãy các fan còn đang cầu xin người làm nghề trong nhóm viết truyện thì giờ đây lời nói được thống nhất, ăn ý bình luận.
[Em cũng muốn xem!!!!]
Tiếp theo Tống Nghiên bảo Ôn Lệ vào nhà vệ sinh xem, nhân tiện nhìn máy quay để chào hỏi mọi người: “Chào buổi sáng, mọi người.”
[? Sáng cái bà nội, chỗ tui là buổi tối rồi]
[Thoát fan]
[Có gan làm không có gan để các fan xem? Tống Nghiên, tôi khinh thường anh]
[Tôi đang cởi quần*!!!!!]
(*) Một thuật ngữ mạng, ý thể hiện sự không hài lòng, muốn xem cái đó.
Trailer đến đây là hết, trong khu bình luận, comment đứng đầu nhiều like nhất là [Tập trước cho bà đây một cục đường, và rồi tập này cho lại một cái tát thật mạnh quật ngã bà đây luôn]
Trước đó, Weibo từng bị các fan tiến quân đánh chiếm, Nghiêm Chính Khuê ngàn năm không thấy đăng Weibo nhưng lần này chia sẻ lại bài đăng trailer, giải thích rõ cho mình trước khi các fan xả tất lửa giận lên đầu ông.
Đạo diễn Nghiêm Chính Khuê: “Tôi từng hỏi Tống Nghiên để lấy đoạn video buổi tối hôm đó nhưng cậu ta nói “Không thể phát sóng” cho nên không thể cho, không liên quan gì đến tôi [buông tay] // Official Thế Gian Có Người: #Thế Gian Có Người, đắng cay đều ngọt##Trailer ba mươi giây của vợ chồng Muối#…..”
Ụp nồi quang minh chính đại, ụp nồi đúng lý hợp tình.
Sau đó hotsearch mới nhất #Tổ chức thành đoàn đi trộm điện thoại Tống Nghiên# đang lên dần đều, lấy super topic CP làm chỗ đóng quân, hai mươi ba tỉnh thành trên cả nước, năm khu tự trị, bốn thành phố trực thuộc Trung ương, tập kết thành đội quân lớn hùng mạnh “Trộm điện thoại.”
Mỹ Nhân Thảo Tam Lực: [#Tổ chức thành đoàn đi trộm điện thoại Tống Nghiên# Yến Thành mười một quân tập hợp!]
……
Muối = Ngọt: [#Tổ chức thành đoàn đi trộm điện thoại Tống Nghiên# Tinh Thành bốn mươi ba quân tập hợp!]
……
Hôm Nay Muối Phát Đường Không: [#Tổ chức thành đoàn đi trộm điện thoại Tống Nghiên# Cảng Thành Z tập hợp!]
Đương nhiên việc trộm điện thoại không thể nào trộm thật được, bọn họ chỉ có thể làm thế để gây áp lực cho Tống Nghiên, nhân tiện chạy đến dưới Weibo anh để lại những bình luận mang tính uy hiếp [Giao điện thoại ra đây nếu không chuyển sang làm fan only Tam Lực] hoặc là [Ông đây phải xem nó kể cả không được chiếu! Tốt nhất nên đưa ra trước khi Thế Gian được phát sóng!], có cả mấy bình luận hung hăng càn quấy như [Anh, nếu anh không đăng Weibo thì để bọn em giúp anh gọi điện thoại cho giải trí Tân Lãng dẹp tài khoản luôn].
Tuy Tống Nghiên không lên mạng nhưng không có nghĩa anh không biết chuyện đang gây ảnh hưởng đến cuộc sống của anh, trong lúc anh xem phim trọng rạp chiếu để tìm cảm giác, toàn bộ quá trình đều cầm chặt điện thoại trong tay. Ngay cả trợ lý A Khang cũng luôn nhìn điện thoại trong tay anh như hổ rình mồi, ai cũng muốn biết rốt cuộc buổi tối hôm đó sau khi Ôn Lệ say rượu đã làm gì.
Tạm thời lửa chưa cháy đến chỗ Ôn Lệ bên này mà cô cũng không biết, vừa mới ghi hình xong cho tập năm lần công diễn thứ hai của chương trình >, lần công diễn này phân loại dựa theo dance (vũ đạo), vocal (thanh nhạc), rap (hát nói), Từ Lệ em trai cô chọn sở trường của mình là biểu diễn vocal, xếp hạng tập này tiếp tục tăng hạng thêm mấy bậc, kém thêm một vị trí nữa là có thể debut.
Cô thấy độ nổi tiếng của em trai mình thật đáng ngạc nhiên, không nhịn nổi nữa vì quá tò mò nên sau khi ghi hình chương trình xong gọi người vào trong xe nói chuyện.
“Công ty em có mua vị trí debut cho em không? Giờ độ nổi tiếng của em cao lắm ấy, không biết chừng đến hôm đó debut thật đấy chứ?”
Từ Lệ trả lời nhạt nhẽo: “Không biết nữa.”
“Em debut cũng được, chị không thể thực hiện được giấc mơ hát với nhảy thì coi như em thực hiện giúp chị.” Ôn Lệ gật gật đầu, bỗng nhiên nở nụ cười, “Cái chính là muốn chọc cho cậu tức chết.”
Từ Lệ giật giật khóe môi: “Không phải cậu em đã bị chị làm cho tức chết rồi à?”
“Đừng có nói lung tung, cậu đang sống tốt lắm kia kìa, đợi chị thử vai xong còn phải giành thời gian về nhà ăn cơm với cậu nữa.” Cuối cùng Ôn Lệ cũng nhớ đến chuyện chính mà cậu mình đã nói trong cuộc điện thoại gọi đến hôm nay, “Nhóc con, em về không?”
“Về thế nào được? Không thể xin phép nghỉ, trừ phi rời cuộc thi.”
Ôn Lệ bĩu môi, giọng điệu mất mác: “Nếu em cũng về thì ít nhất còn có người phân tán lửa đạn giúp, không thì cậu cứ lôi chị ra để mắng.”
“Chị bảo anh A Nghiên về cùng chị là được mà?”
Ôn Lệ sửng sốt, như thể chưa từng nghĩ đến lựa chọn này: “Hả?”
“Chị và anh A Nghiên đã kết hôn lâu rồi nhưng chưa một lần nào thấy anh ấy đi cùng chị về nhà mẹ đẻ.” Từ Lệ bĩu môi, biểu cảm giống cô chị y như đúc, “Là do anh ấy không muốn về cùng chị hay từ đó đến giờ chị chưa từng mời anh ấy đến?”
Ôn Lệ mấp máy môi, nhỏ giọng nói: “Hình như chị chưa từng mời anh ấy.”
Vẻ mặt Từ Lệ phức tạp: “……Chị đúng là không tim không phổi.” Sau đó còn nói bóng gió thêm, “Chả biết anh A Nghiên thích chị bao nhiêu mà đến cả chuyện này cũng không tính toán với chị.”
Ôn Lệ nhớ lại mấy lời Tống Nghiên đã nói hôm cô say rượu, mặt dày trả lời: “Anh ấy rất yêu chị.”
Vẻ mặt Từ Lệ bất ngờ không kịp phòng bị, làm vẻ muốn nôn khan.
“Đi đây, bên chỗ cậu chúc chị may mắn.”
Ôn Lệ phất tay: “Tạm biệt, nhóc con.”
Từ lệ vừa sờ tay lên cửa xe thì lại quay đầu nói: “Chị.”
“Sao?”
“Chị xem lúc nào rảnh bớt chút thời gian đến Úc Thành gặp ba mẹ anh A Nghiên đi.” Từ Lệ nói, “Kết hôn hai năm rồi đấy, ngay cả dáng vẻ ba mẹ chồng mình thế nào chị cũng không biết, chị không thấy xấu hổ à?”
Ôn Lệ ngẩn người, Từ Lệ nghĩ cô đang định bùng phát lửa giận rồi mắng bảo cậu là em trai còn đòi quản chuyện của chị gái.
Ai ngờ thái độ người này khác thường, gật đầu: “Ừ, biết rồi.” Rồi cô vỗ vỗ lên ghế ngồi đằng trước, nói với trợ lý, “Văn Văn, em xem đặt vé máy bay giúp chị.”
Vẻ mặt Văn Văn khó xử: “Nhưng mà chị, dạo gần đây chị bận lắm không xếp được ngày trống đâu.”
Ôn Lệ không để ý chút nào: “Không phải thời gian của chị được sắp xếp hết rồi sao? Em bảo với chị Đan đợt này chị vất vả làm việc chăm chỉ, bỏ chị ấy xếp cho chị mấy ngày nghỉ đi.”
Từ Lệ nhìn cô chị như nhìn thấy quỷ.
Chết mất, công chúa điện hạ không chịu không thích về nhà của mình lại bằng lòng sẵn sàng đi xa để đến gặp ba mẹ chồng.
Ôn Lệ thấy Từ Lệ nhìn mình chằm chằm, như thể bị nhìn thấu suy nghĩ, cô hung hăng nói: “Nhìn cái gì! Ghen tị bọn chị nổi nên nhiều việc à?”
“…….”
Từ Lệ lười so đo với tính mạnh mồm mạnh miệng này của chị, cậu xuống xe, nhân cơ hội trên đường quay về ký túc xa lấy chiếc điện thoại thứ bảy của mình ra để dành chút thời gian lướt mạng.
Bỗng nhiên gặp phải người khác, cậu mau chóng nhét điện thoại vào túi.
Kết quả người gặp phải không phải người của chương trình mà là Hứa Tinh Duyệt và trợ lý của cô ta.
Từ Lệ có điện thoại, có thể trộm lên mạng, cậu biết mấy fan CP của mình và Ôn Lệ mạnh lên nhờ mấy lời trêu chọc của Hứa Tinh Duyệt trong tập trước chương trình. Tự nhiên bị ghép đôi với chị gái, cậu có ấn tượng không tốt về mentor này cho lắm, lạnh nhạt chào hỏi: “Cô Hứa.”
Hứa Tinh Duyệt cười nói: “Chào cậu, Từ Lệ, cậu đi từ chỗ nào lại đây.”
“Nhà vệ sinh.”
“Không phải trong tòa ký túc xá các cậu có nhà vệ sinh sao? Cố tình chạy đến bãi đỗ xe bên này để tìm nhà vệ sinh?”
Từ Lệ nhíu mày: “Cô Hứa biết em đi ra từ bãi đỗ xe ra còn hỏi?”
“Nhỡ may cậu đến bãi đỗ xe tìm người sao? Tôi không thể tự kết luận linh tinh được, đúng không?”
“…….”
Đợi Hứa Tinh Duyệt đi rồi, Từ Lệ móc điện thoại ra định nhắn tin WeChat cho Ôn Lệ, nhắc nhở bà chị không lo không nghĩa kia.
Ai ngờ vừa mới lấy điện thoại ra thì lại gặp phải người khác.
Lần này là người của chương trình thật, là chị gái chuyên quản lý các thực tập sinh bọn họ.
Từ Lệ cuống quýt cất điện thoại rồi bỏ chạy thoát thân, chị gái kia lập tức điên cuồng chạy đuổi theo đằng sau.
“Từ Lệ! Tôi đã thu sáu chiếc điện thoại của cậu, cái này là cái thứ bảy rồi! Nhà cậu bán điện thoại hay gì! Cậu đứng lại đó cho tôi!”
—
Xe đang chạy trên đường, hôm nay Ôn Lệ muốn đến chỗ thầy giáo dạy diễn xuất học một lớp tạm thời để bổ túc, ngày mai cô sẽ đến chỗ đạo diễn Cừu thử vai, học mấy giờ với thầy giáo, tối nay về nhà còn muốn tìm Tống Nghiên bảo anh dạy kèm thêm, diễn với anh để tìm cảm giác.
Gần đây Tống Nghiên hay đến rạp xem phim tìm cảm xúc cho vai diễn, Ôn Lệ không thể đẩy công việc đi được, thật sự rất bận, nếu không thì có thể đi cùng anh đến rạp xem phim để học hỏi, nhân tiện hẹn hò luôn.
Bận thì từ trước đến nay vẫn bận thế nhưng bây giờ trong lịch trình có thêm một cái gọi là “Thế giới hai người”, nó được xếp hạng quan trọng thứ ba trong lòng cô, thời gian càng trở nên eo hẹp.
Ôn Lệ than vãn vừa ngọt ngào vừa phiền não: “Sao chị lại nổi vậy chứ!”
Văn Văn quay đầu nhìn cô, ngạc nhiên: “Dạ? Chị nhìn thấy hotsearch rồi ạ?”
“Hotsearch gì?”
“Thì là cái hotsearch ‘Tổ chức thành đoàn đi trộm điện thoại Tống Nghiên’ đó.”
Ôn Lệ nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nhớ ra: “Hôm nay đăng trailer phải không.”
Cô lấy điện thoại ra xem một lượt các hotsearch, sắc mặt càng ngày càng phức tạp.
Nghiêm Chính Khuê.
Không hổ là ‘Tổng đạo diễn giỏi nhất’, khống chế điều khiển hướng gió dư luận rất tốt.
Nhưng may mắn đoạn cô ra ngoài nhà vệ sinh nói chuyện với Tống Nghiên không bị quay lại, bởi vì xung quanh không lắp máy quay nên không quay được, xem như trong họa có phúc.
Cô không rảnh xem khu bình luận dưới Weibo Tống Nghiên, bây giờ cô đang lo lắng không biết video của anh có bị phát tán ra ngoài hay không.
Ôn Lệ nhanh tay gửi tin nhắn cho Tống Nghiên để xác nhận.
Ôn Lệ: “Anh chưa đưa điện thoại cho người khác xem đúng không?”
Qua hai phút, Tống Nghiên trả lời: “Chưa đưa.”
Ôn Lệ: “Hay anh xóa đi thì hơn.”
Tống Nghiên: “Không xóa.”
Anh được lắm, nhưng cô không có cách nào đoạt lại từ anh.
Ôn Lệ: “…….”
Ôn Lệ: “Vậy anh bảo vệ điện thoại của mình cho tốt.”
Ôn Lệ: “Nếu để những người khác xem được, anh sẽ xong đời đấy.”
Tống Nghiên: “Ví dụ như?”
Ôn Lệ híp mắt, cười mấy tiếng không rõ cảm xúc.
Vì thế cô trả lời: “Đã từng xem phim bạn gái dã man chưa? Anh muốn biết cô vợ dã man sẽ thế nào không?”
Dường như uy hiếp anh có hiệu quả, Ôn Lệ bỏ điện thoại xuống, đeo bịt mắt lên định tranh thủ nghỉ ngơi chợp mắt một giấc ngắn trong lúc trên đường đến gặp thầy giáo dạy diễn.
Kết quả chưa được mấy phút, cô chợt nghe thấy tiếng Văn Văn sốt ruột hoảng hốt: “Chị chị chị chị chị chị!!”
Ôn Lệ thở dài, tháo bịt mắt xuống: “Ais ais ais ais, làm sao?”
“Thầy Tống vừa đăng Weibo!”
Ôn Lệ lại cầm điện thoại lên, điện thoại để chế độ im lặng, cô không nhìn thấy tin nhắn Tống Nghiên trả lời vào mấy phút trước.
Tống Nghiên: “Muốn ^^”
Ôn Lệ: “?”
Hỏi chấm, đây là biểu hiện của việc Tống Nghiên yêu cô ư? Cô không nhận nổi.