Vợ Chồng Siêu Sao Hơi Ngọt

Chương 19



Không đợi cô tự luyến xong, một giây sau âm nhạc đã vang lên.

Cô nắm chặt tay, trong lòng thầm mong bài nhạc phát ra sẽ trúng bài cô từng tập trong các phòng luyện tập.

Dạo gần đây giới idol phát triển đa dạng và biến hóa, không ít những thập tập sinh phải học một số thứ bắt buộc, như nhảy lại các điệu nhảy hay cover lại các bài hát của các thế hệ idol đi trước, mà trong số các bài hát hay sản phẩm đó hầu hết là những bài hit lớn nổi tiếng.

Tiết tấu của bài nhạc này rất sôi động, giai điệu đoạn dạo đầu vang lên kiểu tiết tấu popping, một số nhóm thực tập sinh bên dưới đã không kiềm được mà di chuyển vai theo điệu nhạc.

Vừa khéo, Ôn Lệ đã từng học qua bài này khi cô còn là thực tập sinh ở nước ngoài. Ở bên đó mỗi tháng sẽ tổ chức kiểm tra đánh giá một lần, trong đó có một lần đề kiểm tra đánh giá ra chính là bài này.

Các cơ hoạt động một cách thuần thục theo trí nhớ, không đợi cô có phản ứng, cơ thể đã theo bản năng hòa vào nhịp điệu của bài nhạc.

Hầu hết các điệu nhảy của nhóm nhạc nam thường có cường độ sức lực lớn hơn so với nhóm nhạc nữ do có sự chênh lệch về thể lực giữa hai bên. Tuy nhiên cũng có nhiều idol nữ nhảy điệu nhảy của nam nhưng chẳng khác biệt nhau là mấy, vừa đẹp vừa cuốn hút, nhịp nhảy mạnh mẽ, động tác đúng chuẩn, chưa nói đến còn có thêm phong cách mềm mại của giới nữ hòa vào đó. 

Dù đã vài năm chưa nhảy lại bài này nhưng Ôn Lệ vẫn nhớ rõ từng động tác của nó, thật ra không phải do cô có trí nhớ tốt mà là cơ thể đã nhớ các động tác này giúp cô, phần lớn những người đã học nhảy từ nhỏ đều có kỹ năng này.

Động tác cuối cùng là kiểu ngồi xổm xuống tỏ vẻ rất đẹp trai, nhưng vì mặc váy không tiện thực hiện động tác này nên Ôn Lệ thay bằng để tay lên trái tim để kết thúc bài nhảy.

“……”

Sau khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi qua đi thì chỉ còn lại những tiếng reo hò ầm ĩ.

“Oa!!!!!!!!”

“Cô Ôn đỉnh quá!”

“Cô Ôn! Cô Ôn!”

Tất cả mọi người trong trường quay đều chấn động.

Công bằng mà nói, cô đã không nhảy điệu này nhiều năm nên có một số động tác không được chuẩn như sách giáo khoa, về thể lực do mặc váy nên một số động tác sử dụng phần chân đã được cô đơn giản hóa, dưới sân khấu trừ những người bị công ty ép tới không phải là thực tập sinh chuyên nghiệp thì còn lại đa số là thực tập sinh đã có kinh nghiệm mấy năm, chỉ cần liếc mắt xem là biết người trên sân khấu có nhảy được hay không.

Lúc cần dứt khoát thì dứt khoát, chuyển động mượt mà, balance vừa đủ, hầu như ở trong mắt mọi người Ôn Lệ chỉ là diễn viên, không ai nghĩ rằng cô còn nhảy được pop.

Các cố vấn cũng vỗ tay ầm ầm.

Ôn Lệ về chỗ ngồi, nghĩ thầm mọi người không biết cô biết nhảy cũng tốt, ai cũng xem nhẹ thực lực của cô cho nên khi nhìn thấy cô nhảy được thì vô cùng kinh ngạc. Nếu như ngay từ đầu mọi người biết cô từng có kinh nghiệm làm thực tập sinh ở nước ngoài thì kể cả cô có ngẫu hứng biểu diễn cũng không khiến mọi người kinh ngạc đến vậy.

Nhìn phản ứng của các thực tập sinh tại hiện trường thì biết, nhiệt độ mở đầu của show tuyển chọn idol《Vi Thành Đoàn》vô cùng tốt.

Mời Ôn Lệ đến đây là đúng.

Đến lúc tập một lên sóng, phản ứng của người xem sẽ không khác những thực tập sinh là bao.

Mà Hứa Tinh Duyệt là người đưa ra đề nghị này ngược lại trở thành công thần.

Biểu cảm trên mặt Hứa Tinh Duyệt không tốt lắm nhưng vẫn phải nở nụ cười, Ôn Lệ không rảnh nói mấy lời vô ích với cô ta, chỉ khẽ nói: “Đàn em lợi hại ghê ha. Kịch bản nói sửa là sửa.”

“Em chỉ đưa ra đề nghị cho đạo diễn mà thôi.”

Thừa dịp một nhóm thực tập sinh gặp vấn đề trong lúc chuẩn bị, trong lúc nhân viên đang điều chỉnh ống kính, Ôn Lệ quyết định đi tìm đạo diễn.

Cô cũng chẳng phải người quá dễ tính, hôm nay nếu không phải do mình chó ngáp phải ruồi thì xác định mặt mũi mất hết sạch, đến lúc đó tuy đoạn này có thể cắt đi nhưng ở hiện trường có nhiều ánh mắt nhìn như thế, khó mà đảm bảo được sẽ không có ai truyền ra ngoài.

Mà đối thủ của cô đâu có ít, chỉ cần họ nắm được một tin thôi đảm bảo sẽ điên cuồng trào phúng, kéo dẫm cô xuống.

Đạo diễn không ngờ Ôn Lệ sẽ trực tiếp đến hỏi mình tại sao lại đồng ý quyết định sửa kịch bản của Hứa Tinh Duyệt.

“Cho dù là vì hiệu quả của chương trình thì các ông cũng phải nói trước cho tôi một tiếng chứ, để tôi có thời gian chuẩn bị cho tốt, từ đầu đã nói không cần chuẩn bị gì xong rồi lúc đến trường quay ghi hình lại nhận thông báo công việc như thế này.” Ôn Lệ ngẩng đầu, giọng điệu bình tĩnh, “Đạo diễn Lý, chuyện này là thế nào?”

Đạo diễn Lý dùng vẻ mặt khó mà nói hết để trả lời cô: “Cô Ôn, thành thật xin lỗi cô, không phải tôi cố ý làm khó cô. Mà là…tôi đắc tội với Hứa Tinh Duyệt thì không tốt lắm.”

Ôn Lệ: “Hả?”

“Cô ấy có người chống lưng.” Đạo diễn Lý nói tiếp, “Cô Ôn, mọi người đều là người trong giới, hy vọng cô có thể hiểu đừng trách tội tôi.”

Ôn Lệ đã hiểu.

Nếu có thể dựa vào quan hệ để một bước lên mây thì thực tế còn ai lựa chọn con đường đi lên bằng thực lực không.

Cô không biết người sau lưng Hứa Tinh Duyệt là ai, có lẽ là người cô ta mới biết trong vòng một năm khi cô ta nổi tiếng.

Sau khi điều chỉnh lại máy quay cho tốt, nhân viên công tác thông báo có thể tiếp tục ghi hình, Ôn Lệ trở về chỗ ngồi của mình, lần này cô không nhìn Hứa Tinh Duyệt ở phía bên kia nữa, ngay cả một cái liếc mắt cũng không. 

“Được rồi, mời nhóm thực tập sinh tiếp theo.” Ôn Lệ cầm micro nhìn tư liệu, giọng điệu đột nhiên trở nên hơi kỳ lạ, “Vương Diệc Nguyên, Từ Lệ,…”

Đúng là duyên phận kỳ diệu của hai chị em, còn chưa kịp chào hỏi nhau, cô không biết việc Từ Lệ sẽ đến tham gia show sống còn này, cũng như Từ Lệ không biết cô là PD của show, nếu hai người biết thì tuyệt đối không một ai đến.

Từ Lê vừa mới trải qua một nỗi khiếp sợ, vậy nên lúc này khi đứng trên sân khấu đối diện với ánh mắt phức tạp của Ôn Lệ bắn qua đây, nội tâm cậu không hề gợn sóng.

Ôn Lệ dùng ánh mắt hỏi cậu, sao em lại ở đây?

Từ Lệ nhìn lướt qua Ôn Lệ, không phải việc của chị.

Khuôn mặt của Ôn Lệ giống bố, có một chút đường nét khí khái của bậc anh hùng, mà Từ Lệ lại giống mẹ Ôn Vi hơn, khuôn mặt thanh tú, vóc dáng cậu cao, người lại gầy, là một thiếu niên điển hình với vẻ ngoài dong dỏng cao.

“Từ Lệ.” Cố vấn Nghiêm Chuẩn nhìn cậu, gật đầu khẳng định, “Ngoại hình của cậu không tệ.”

Từ Lệ bình tĩnh gật đầu: “Cảm ơn thầy.”

“Dáng người nhìn cũng được.” Tề Tư Hàm đồng ý.

Ôn Lệ cười khẩy trong lòng, thằng nhóc con này ghê thật, lại còn giả vờ trước máy quay.

Từ Lệ hợp tác với một thực tập sinh khác tên Vương Diệc Nguyên biên một khúc guitar vừa đàn vừa hát, ca khúc mang phong cách dân ca điển hình, hai người hòa âm rất ăn ý, ngoại trừ không có phần vũ đạo biểu diễn còn lại về phần thanh nhạc xem như không tệ.

Mà kể hai đứa rất thành thật, còn nói không biết nhảy và không cần phải kiểm tra thêm, nền móng cơ bản hoàn toàn bằng 0.

“Khá ổn, mấy tháng này cố gắng luyện tập” Nghiêm Chuẩn săn sóc nói.

Không biết chương trình đã ghi hình được bao lâu, sau khi một trăm thực tập sinh trình diễn xong, mọi người trên dưới sân khấu mệt muốn chết.

Ôn Lệ ở trên sân khấu rất chuyên nghiệp nói về quá trình mấy tháng quay hình một cách trôi chảy như trong kịch bản, thêm việc sau lần kiểm tra thứ nhất sẽ chia lớp thế nào, căn cứ vào kết quả kiểm tra cuối cùng để tiếp tục tiến hành phân chia lần thứ hai, lần sau nữa sẽ dựa vào điểm của riêng mỗi tuyển thủ để lựa chọn tiết mục biểu diễn công khai lần đầu tiên.

Quay xong chương trình, việc đầu tiên cô làm là tìm nhân viên lấy lại điện thoại, còn nữa nhanh chóng gọi điện cho Văn Văn tới đón cô về nhà ngủ, nhìn nhóm thí sinh xếp thành đoàn người lũ lượt đi về hướng ký túc xá chung, Ôn Lệ vốn muốn đuổi theo qua đấy để tìm Từ Lệ, kết quả cô đứng giữa một đám đàn ông nhỏ có vóc dáng cao cao, những đứa trẻ này lại dùng ánh mắt đơn thuần sáng ngời nhìn cô, tất cả đang hy vọng cô đến tìm mình.

Ôn Lệ lui ra phía sau mấy bước, xấu hổ: “Mọi người vất vả, vất vả rồi.”

“Cô Ôn cũng vất vả.”

“Vất vả rồi, cô Ôn.”

“Cô Ôn tốt thật đấy, cố ý chạy theo chúng ta bảo chúng ta cực khổ.”

Sau đó Ôn Lệ ký tên cho mấy thực sinh nữa, chờ nhóm tuyển thủ bắt đầu tản ra xong mới dùng trạng thái kiệt sức xoay người rời đi.

Điện thoại trong tay kêu báo có tin nhắn WeChat, cô tưởng là Tống Nghiên, ai ngờ vừa nhìn thấy thì thất vọng.

Thằng nhóc con: “Người ở đâu?”

Lịch sử cuộc trò chuyện dừng ở mốc nửa năm trước.

Litchi: “Tiền sinh hoạt phí dùng hết chưa?”

Thằng nhóc con: “?”

Litchi: “Thẻ ngân hàng của ba xảy ra chút vấn đề nên bảo chị chuyển phí sinh hoạt tháng này cho em.”

Thằng nhóc con: “Vậy chị chuyển đi.”

Litchi: “Gọi ba.”

Thằng nhóc con: “Dựng thẳng ngón giữa.jpg”

Đoạn trò chuyện đến đây là hết, sau đó Từ Lệ kiên trì non nửa tháng, chờ đến lúc thẻ ngân hàng của Từ Thời Mậu có thể chuyển tiền ra nước ngoài mới chuyển cho nó tiền sinh hoạt phí.

Ôn Lệ gửi định vị chỗ mà Văn Văn đang đỗ xe, ý bảo thằng nhóc tìm đến đây.

Người trong bãi đỗ xe không nhiều lắm, Văn Văn nhìn qua nhìn lại xác định không có paparazzi đi theo chụp ảnh mới để Từ Lệ đội mũ lưỡi trai thoải mái lên xe bảo mẫu.

Kéo cửa, Từ Lệ như thằng lưu manh nhỏ dựa lưng ra sau ghế, hai tay đút vào túi, trong miệng đang nhai kẹo cao su, ngữ khí kiêu căng, ai không biết còn tưởng rằng thằng nhóc này lớn lắm rồi chứ.

“Tại sao chị không nói với em chị tham gia chương trình này?”

Ôn Lệ cười nhạo: “Chị nói với em? Em nhìn lại mình xem? Thằng nhóc con khi nói chuyện với chị phải có thái độ tốt chút đi, nếu không chị tóm tóc mày cho sang Địa Trung Hải.”

“Hừ.”

Văn Văn ngồi ghế trước nghĩ không hổ là chị em, đến mấy câu cửa miệng này mà cũng giống nhau như đúc.

Gen di truyền quá mạnh.

Ôn Lệ lại hỏi: “Không phải em học đàn ghi ta cổ điển hả? Đến chương trình này làm gì?”

Vẻ mặt Từ Lệ không kiên nhẫn, giọng điệu táo bạo: “Công ty nói bây giờ em làm mấy loại album nhạc âm thuần này không thể kiếm tiền, đề nghị em đến chỗ này để hút ít fan.”

Thì ra là thế.

“Vậy tại sao em không nói với chị trước?” Giọng Ôn Lệ thể hiện rõ sự khó chịu: “Khinh thường mối quan hệ của chị đây trong giới phải không?”

Từ Lệ miễn cưỡng khoát khoát tay: “Thôi bỏ đi, chị có mắng cũng mắng rồi, em không muốn có quan hệ nào liên quan đến chị hết.”

Ôn Lệ giơ tay lên muốn đánh nó.

“Còn nữa chị có thể dựa vào chính mình để đi đến ngày hôm nay, em cũng có thể.” Từ Lệ nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Không thì em đã đi tìm anh Bách Sâm và thầy Tống từ sớm rồi.”

Ôn Lệ nghe xong những lời này, trong lòng càng thấy không vui: “Em có ý gì hả, tốt xấu gì chị cũng có đường đi riêng, hai chúng ta cùng chui từ trong bụng mẹ ra, em muốn vào giới giải trí thì người đầu tiên nghĩ đến phải là chị, đằng này ngược lại còn muốn đi tìm hai người đàn ông kia?”

“Em nghe ba nói trận này chị không yên ổn, lại gặp phiền phức.” Từ Lệ quay người xem thường, “Em không cần chị quan tâm, lo tốt cho mình trước đi.”

Ôn Lệ ôm ngực, rất tự tin: “Hừ, có tý thế mà gọi là phiền phức á, chị đây giải quyết có mấy phút là xong. Em là người mới ra mắt nên không có kinh nghiệm, không có nhân tố cơ bản, còn sợ chị không chống đỡ cho được hay gì?”

Văn Văn ngồi ghế trên cảm thán về việc gen di truyền quá mạnh thêm một lần nữa.

Hai chị em nhà này ngoại trừ dáng vẻ không giống nhau, còn đâu các phương diện khác giống y xì đúc.

Từ Lệ ở trên xe không lâu lắm, chưa nói được vài câu đã xuống xe, trước khi đi bị Ôn Lệ gọi lại.

“Em trai.”

“Chuyện gì?”

Ôn Lệ trêu chọc: “Luyện tập cho tốt, đừng có mà tìm em dâu nam mang về từ nơi có 99 đứa trẻ làm thực tập sinh.”

“……”

Từ Lệ giơ ngón tay về hướng Ôn Lệ đàn trong xe, không quay đầu rời đi luôn.

Ôn Lệ không bao giờ làm ra mấy hành động trêu đùa này với những người đàn ông khác, bao gồm cả Tống Nghiên, bình thường thẳng nam này hay chán ghét người khác trêu chọc mình như vậy, nhưng việc Ôn Lệ thích nhất là thăm dò rồi chọc vào bãi mìn của Từ Lệ, trên đường đi về nhà miệng cô vẫn đang hừ hừ rên rỉ liên tục rất khoái trí.

Về đến nhà đã rất khuya, Tống Nghiên còn chưa về, Ôn Lệ đưa mắt nhìn cameras vẫn đang mở, coi như không thấy thu dọn đồ như thường rồi quay về phòng ngủ nghỉ ngơi.

Lướt di động là quy trình quen thuộc trước khi ngủ, Ôn Lệ tìm kiếm tên mình ở trên mạng, muốn nhìn xem có tin tức nào về chương trình được tuôn ra vào ngày quay hình hôm nay không.

Không có.

Cô tìm tiếp <<Vi Thành Đoàn>>.

Vẫn không có, lúc này Ôn Lệ tìm theo chữ viết tắt, quả nhiên tìm được.

“[Dưa] wnct, PD là wl.”*

(*)wnct (wèi nǐ chéng tuán) là phiên âm viết tắt của Vi Thành Đoàn, wl (Wēn lì) là Ôn Lệ

[?? Quá giỏi tôi đã đoán là cô ấy từ lâu, không ngờ là cô ấy thật]

[Cô ấy làm diễn viên đúng không, tham gia chương trình này để ngồi làm bình hoa chắc?]

[Cái này chủ yếu là độ hot, ca hát mời diễn viên làm người hướng dẫn, diễn viên mời ca hát về làm người hướng dẫn, có độ hot thì ai cũng có thể đảm nhận làm công việc này]

[Tôi nghe fan cô ấy nói trước đây cô ấy từng làm thực tập sinh, chắc biết nhảy nhỉ?]

Không có ý kiến tranh luận nào, Ôn Lệ dứt khoát thoát Weibo.

Sau đó cô luôn nghĩ tại vì sao mà Tống Nghiên không trả lời tin nhắn WeChat của mình, chẳng lẽ bức ảnh tự chụp mà cô chọn ra nhìn rất xấu?

Phóng to hai mắt thử, rất xinh đẹp mà, hay nguyên nhân do cameras máy chụp không loại bỏ các khuyết điểm?

Suy nghĩ nửa ngày, chỉ có thể quy tội cho Tống Nghiên là người đàn ông này không có mắt nhìn.

Cô đang định chơi hai loại game, không phải loại trò chơi thi đấu thể thao được xếp hạng của toàn dân trong giới chơi game, gần đây có một hãng game quy mô lớn sắp phát hành game chơi online trên điện thoại di động, tìm cô làm người đại diện, hơn nữa đưa ra yêu cầu muốn mời cô và Tống Nghiên cùng làm cặp người phát ngôn, Tống Nghiên là người phát ngôn tốt nhất của game này trên PC, một năm trước đến kỳ hạn hủy hợp đồng, tạm thời còn chưa trả lời, Ôn Lệ không dễ dàng đồng ý, nghĩ mình thử xem bên trong thế nào đã, để xem có chơi được không.

Ôn Lệ không thiếu tiền, đối với loại trò chơi cổ trang này, quần áo và các vật phẩm trang trí đều đẹp lắm, cô không thèm tìm hiểu rõ ràng các thao tác khi vào chơi mà việc đầu tiên làm là đến khu cửa hàng mua vèo vèo mấy bộ quần áo, một số phụ kiện khác cho nhân vật trong game của mình mặc thử.

Thời gian cứ vậy trôi qua, không biết Ôn Lệ đã chơi bao lâu, chơi đến lúc Tống Nghiên về.

Tống Nghiên đi thẳng vào phòng ngủ, thấy Ôn Lệ còn chưa ngủ, mở to đôi mắt sáng ngời chơi điện thoại.

“Sao chưa đi ngủ?”

“Ngủ ngay đây.” Ôn Lệ hỏi, “Anh làm gì mà giờ anh mới về?”

“Đi với Bách Sâm ra ngoài uống rượu.” Tống Nghiên nhìn mắt cameras trên trần nhà, “Cameras tắt chưa?”

Từ sau khi chuyện kia xảy ra, Tống Nghiên mẫn cảm khác thường với mấy cameras ở trong phòng ngủ.

“Tắt rồi.”

“Tắt thật không?”

Ôn Lệ cãi: “Anh không tin tôi?”

Tống Nghiên không nói chuyện, thể hiện xác nhận không tin cô, tự mình đi kiểm tra lần nữa.

Xác định cameras đã tắt, Tống Nghiên đi đến tủ quần áo bên cạnh chuẩn bị thay đồ, Ôn Lê nhân lúc anh thay áo ngồi dậy từ trên giường, cầm điện thoại anh đã đặt ở một bên.

Có phải vì internet ở chỗ uống rượu không tốt nên mới không nhận được ảnh gửi đến không?

Màn hình di động sáng trong nháy mắt, Ôn Lệ thấy điện thoại có mật khẩu, cô không thể xem được.

Nhưng mà không cần nhìn.

Bởi vì ảnh khóa màn hình chính là ảnh cô chụp ở hậu trường hôm nay, là bức ảnh cô đã gửi cho Tống Nghiên.

“…….”

Tống Nghiên xong mặc quần áo, phát hiện cô đang cầm điện thoại của mình ngẩn người, con ngươi lóe sáng, anh chưa kịp nói chuyện đã bị Ôn Lệ tự nhiên hồi phục tinh thần lên tiếng vạch trần: “Giỏi, anh không trả lời lại tin nhắn WeChat của tôi thì thôi, còn trộm lấy ảnh tôi chụp làm màn hình khóa!!” 

Tống Nghiên: “……..”

Cái này coi như nắm được nhược điểm.

Ôn Lệ đắc ý nở nụ cười, nhướn mày nhìn anh: “Tôi trang điểm theo kiểu này rất đẹp phải không? Đẹp đến mức ngay cả người nghìn năm không thay ảnh khóa màn hình như anh lại cam chịu thay thành ảnh của tôi, không sao, anh không cần phải thừa nhận, tôi sẽ không trách anh xâm phạm quyền lấy cắp hình ảnh của tôi, cứ dùng tự nhiên, ha ha ha ha.”

Vẻ mặt cô hiện rõ ‘Nhìn mình đẹp thế thì phải làm sao đây’, rồi bắt đầu thưởng thức ảnh chính mình.

Tống Nghiên hơi bất lực, không biết phải nói gì.

Sức quan sát không tệ, nhưng năng lực trinh thám quá kém.

Đang tự mình chìm đắm trong ảnh khóa màn hình, di động Tống Nghiên báo có tin nhắn từ WeChat.

Cô cầm điện thoại trả lại cho anh, Tống Nghiên mở khóa mở WeChat, ngón tay thao tác trên màn hình hơi ngừng lại.

Ôn Lệ đến gần xem: “Ai đấy? Hơn nửa đêm còn gửi tin nhắn cho anh?”

Nhìn rồi mới biết, hình đại diện quen thuộc, ID quen thuộc.

Một năm trước khi Hứa Tinh Duyệt còn chưa nổi, vẫn còn là đàn em đơn thuần và rất biết cố gắng, lúc đó quan hệ giữa Ôn Lệ và cô ta khá tốt, cho nên hai người thêm WeChat nhau.

Là Hứa Tinh Duyệt gửi yêu cầu kết bạn cho Tống Nghiên.

“Xin chào đàn anh, mạo muội không xin phép đã lấy thông tin liên hệ cá nhân của anh từ những người khác, em là Hứa Tinh Duyệt của giải trí Gia Thụy, là đàn em của chị Ôn Lệ.”

Còn cố ý nói là đàn em của cô, đàn em thì sao phải thêm WeChat chồng của đàn chị?

——–

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Hình như có người đoán được tại sao đàn em lại nổi như vậy ~~~

——–

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv