Tất cả đều cần tiến hành theo chất lượng, thật giống như nước ấm luộc ếch xanh vậy. Nếu là lập tức thả vào nước nóng bỏng, vậy con ếch kia có thể còn có thể nhảy nhót một lúc, sau đó chạy trốn chầu trời, nhưng nếu như đun nóng một chút xíu, vậy thì rất có thể trước khi con ếch kia sẽ kịp phản ứng cũng đã luộc chết nó.
Ở trong mắt Diệp Bội và Diêu Cẩn, Trang Nghiêm chính là con ếch, hoặc giả nói là động vật hung ác hơn so con ếch. Bởi vì lúc con ếch thoáng cái bật ra ở trong nước nóng thì không có tính công kích, nhưng Trang Nghiêm lại có tính công kích. Hơn nữa, tính công kích này còn không phải là một chút hai chút.
Nếu như chỉ là tham ô nhận hối lộ, ảnh hưởng đối với Trang Nghiêm cũng sẽ không lớn lắm, nếu không hiện tượng tham ô ở nước Hoa cũng sẽ không mạnh mẽ như vậy. Diệp Bội và Diêu Cẩn cũng chưa từng nghĩ tới dùng một chuyện này đã kéo Trang Nghiêm xuống ngựa, bởi vì bọn họ đương nhiên cũng chuẩn bị một món quà lớn.
Bên trong một căn phòng, một nam sinh mười lăm mười sáu tuổi ngồi trước mặt máy vi tính, đôi tay gõ thật nhanh ở trên bàn phím, nhưng ánh mắt cũng không nhìn bàn phím, thuần túy là (touch-type) đánh đui.
"Tiểu Hạo, sao rồi?" Diệp Bội căng thẳng hỏi, nam sinh này không phải là người khác, chính là con trai cô út Diệp Bội. Bây giờ người này gọi là Diệp Hạo.
"Chị à, chị cứ thoải mái đi." Diệp Hạo không ngẩng đầu, "Chị còn không rõ kỹ thuật của em. Nếu như em nói là thứ hai thì không ai dám nói thứ nhất, tuy rằng mới vừa rồi có người muốn phá giải địa chỉ IP, nhưng bị em đánh lại. Bây giờ đối phương không có động tĩnh, vậy có lẽ là máy vi tính của anh ta đã báo hỏng đấy."
"Có người muốn phá giải?" Diệp Bội ngạc nhiên nghi ngờ, "Sẽ không có vấn đề gì chứ?"
"Đương nhiên sẽ không, cho nên em nói chị thả lại mười ngàn trái tim đi. Lúc em đăng tải đã nhảy rất nhiều lần, hơn nữa mã hoá rất nhiều đường khóa. Nếu như đối phương muốn phá giải thì nhất định phải kiên trì không ngừng ở trước máy vi tính, nhưng mà em tin tưởng là sẽ không có người như thế. Hơn nữa, cho dù đối phương phá giải đại khái cũng chỉ có thể tìm được địa chỉ internet lúc em phát ra." Diệp Hạo mới chỉ mười lăm tuổi, nhưng cậu lại không thích đọc sách, chỉ thích làm những thứ về trình tự này. Hơn nữa, Diệp Bội và Diêu Cẩn lý giải một chút về chương trình Internet đời sau. Năng lực của Diệp Hạo đúng là rất mạnh.
Diệp Bội thở phào nhẹ nhõm, cô chính là không muốn để cho đối phương biết tình huống bên này của mình: "Đúng rồi, Tiểu Hạo, một phần cuối cùng trong tài liệu này truyền lên rồi sao?"
"Dĩ nhiên." Diệp Hạo gõ xuống Enter, xoay cái ghế qua nhìn Diệp Bội, "Em đã hoàn thành toàn bộ, rất nhanh trên web sẽ truyền ra chuyện Trang Nghiêm nghi có liên quan đến giết người. Lần này người của chính phủ muốn không nhúng tay vào cũng không thể rồi. Chẳng qua, lần đầu tiên em phát hiện sức mạnh Internet thật sự là rất mạnh mẽ đấy, cũng chỉ có chị và anh rể mới có thể nghĩ ra được biện pháp như vậy, người bình thường sợ rằng cũng còn không hiểu đối với Internet cho lắm thôi."
Đối với chuyện Diệp Hạo gọi Diêu Cẩn là anh rễ, có lẽ hầu như đã là ngầm thừa nhận, cho nên Diệp Bội cũng không có nhiều lời. Nhưng đối với vấn đề của Diệp Hạo, Diệp Bội vẫn rất có tính nhẫn nại trả lời: "Ở hiện tại thật ra thì sức mạnh Internet còn chưa được khai thác ra hoàn toàn. Theo kỹ thuật phát triển, trong tương lai máy vi tính có lẽ sẽ trở thành đồ thiết yếu của mỗi gia đình, cho nên có một số việc nếu có thể làm sớm một chút vậy thì vẫn sớm đi làm cho xong thôi. Nói thí dụ như có vài đăng ký domain name (tên miền), còn có công cụ giao lưu tức thì hoặc là thứ khác trên web, cụ thể Tiểu Hạo em có thể chú ý tin tức nước ngoài, ở phương diện này nước ngoài đã phát triển rất khá."
Ánh mắt của Diệp Hạo sáng lên: "Chị nói thật tốt, em hiểu rồi."
Bên này, hai chị em trò chuyện rất vui vẻ, bên kia cũng đã ra khỏi cơn sóng thần, Trang Nghiêm, vào lúc này nho nhã và dịu dàng của anh đã không thể duy trì tiếp rồi. Cho dù ai lần lượt bị người ám toán hơn nữa lúc còn không biết đối thủ là ai cũng không thể giữ vững bình tĩnh, đương nhiên Trang Nghiêm cũng không ngoại lệ.
"Người đâu." Trang Nghiêm rống to, đợi đến lúc ngoài cửa có người tiến vào lại thấy trên mặt người đàn ông luôn luôn được gọi là nhã nhặn nhất có tràn đầy tức giận, "Cho các anh thời gian ba ngày, d!^Nd+n(#Q%*d@n các anh phải nghĩ tất cả biện pháp tìm ra tung tích kẻ địch cho tôi. Nếu không các anh cũng không cần làm việc ở đây rồi."
"Dạ… dạ, Trang thị." Người luôn nổi giận không đáng sợ, đáng sợ ấy là những người bình thường luôn không nổi giận đột nhiên nổi giận lên, lúc này Trang Nghiêm ở trong lòng mọi người chính là tình huống như vậy, bình thường tôn trọng cho tới bây giờ đã hoàn toàn biến thành e ngại.
Lúc này Trang Nghiêm rất tức giận, thật sự rất tức giận, nhưng hôm nay cũng là ngày anh có thể thăm tù. Vì Trang Ninh, anh vẫn quyết định sửa sang tốt tâm tình đến nhà tù.
Nhà tù của xã hội bây giờ đương nhiên sẽ không giống hoàn cảnh tồi tàn như cổ đại vậy, nhưng nếu người bình thường đi vào cuộc sống này cũng sẽ không dễ chịu lắm. Có điều Trang Ninh không phải là người bình thường, vì vậy nhốt chỗ của cô ta còn là một căn phòng đơn độc, dĩ nhiên, thăm tù thì không cần đi vào phòng.
Trang Nghiêm ngồi ở bên ngoài cửa sổ thuỷ tinh, nhìn cửa phòng bên trong mở ra, sau đó Trang Ninh mặc quần áo tù từ bên trong đi tới, nhưng tâm tình của cô ta cũng không phải là tốt lắm, vẫn hốt hoảng.
"Ninh Ninh," Trang Nghiêm gõ gõ cửa sổ, "Ninh Ninh, là cậu, con nhấc điện thoại có được hay không? Ninh Ninh đừng ở cái bộ dáng này, cậu nhìn đau lòng."
Trang Ninh nhìn miệng người bên ngoài hơi mở ra đóng lại, gần đây đều đối xử lạnh nhạt, gương mặt thành thạo cũng lộ ra vẻ mặt lo lắng, trong lòng không khỏi đau xót, ngón tay tìm tới cửa sổ thủy tinh, dùng sức vỗ cửa sổ: "Cậu, là cậu tới cứu con ư? Con không muốn sống ở chỗ này. Bên trong thật là đáng sợ! Con muốn đi ra ngoài,… con muốn đi ra ngoài."
Hiệu quả cách âm của loại cửa sổ này rất tốt, Trang Nghiêm cũng không nghe một câu nói nào, không thể làm gì khác hơn là ra hiệu Trang Ninh nhấc điện thoại lên, chỉ chỉ điện thoại trên tay mình.
"Alô, cậu, con thật sợ hãi, con muốn đi ra ngoài. Con không muốn ở một mình trong này." Hai mắt Trang Ninh đau xót, nước mắt bèn rơi xuống, làm cho mặt mũi cô vốn có vẻ rất đáng thương càng thêm lộ ra vẻ đáng thương.
"Được rồi, tốt rồi, cậu ở chỗ này. Ninh Ninh, con không cần gấp gáp." Đứa bé này là anh tự mình nuôi lớn. Anh không có con cái bèn xem Trang Ninh thành con của mình, giống như là con gái ruột thịt, nhưng bây giờ anh vẫn cứ không có biện pháp nào.
"Cậu," Trang Ninh mang theo tiếng khóc nức nở, "Cậu để cho con đi ra ngoài đi, trong này không có chơi tốt chút nào, cơm cũng ăn không ngon."
"Ôi," Trang Nghiêm thở dài, nhưng vẫn cam kết, "Ninh Ninh, con nhẫn nại một khoảng thời gian, chờ qua khoảng thời gian này cậu nhất định sẽ cứu con ra."
"Con không muốn, cậu là người xấu, cậu không cần Ninh Ninh rồi." Trong nhà tù có một loại không khí làm cho người ta rất ngột ngạt, lúc nào cũng khiến người ta muốn chạy trốn. Lúc này Trang Ninh chính là ở dưới trạng thái như vậy, cô tuyệt đối không muốn tiếp tục ở lại nơi này.
Trang Ninh khổ sở, Trang Nghiêm nhìn ở trong mắt, n trong lòng cũng rất không đành lòng, có điều với tình cảnh bây giờ của anh vẫn còn rất khó bảo vệ Trang Ninh ra. Vậy chỉ có một biện pháp, Trang Nghiêm che ống nói, nhỏ giọng dặn dò gì đó đối với Trang Ninh. Qua một lúc lâu đợi đến thời gian đã đến lúc rồi, cuối cùng Trang Nghiêm mới nói một câu: "Ninh Ninh, chuyện này chính con nắm chặt được, nhỏ bé cần bắt chẹt được, thành bại đang ở chính chỗ của con đó. Đến lúc đó ở bên ngoài sẽ dễ dàng rất nhiều."
"Dạ," Trang Ninh trịnh trọng gật đầu, "Con biết rồi. Cậu, Ninh Ninh chờ cậu tới đón con."
Trang Nghiêm rời đi, Trang Ninh cũng bắt đầu hành động, không phải những thứ khác mà là giả điên. Nếu như phạm nhân mắc bệnh thì sẽ có người hướng lên trên xin đưa người đó đi bệnh viện, đương nhiên Trang Ninh cũng không ngoại lệ.
Chỉ là cũng không có ai ngờ tới sau khi Trang Nghiêm đi về ngay cả nói cũng không nói đã bị bắt. Giết người là phạm pháp, cổ đại là như thế, hiện tại cũng là như vậy. Hiện tại phần lớn quốc gia đã hủy bỏ tử hình, nhưng nước Hoa vẫn còn, dĩ nhiên, với thân phận ban đầu của Trang Nghiêm nhiều nhất là ở tù chung thân.
Lần này, Diệp Bội cũng không ngờ động tác của chính phủ lại nhanh như thế, nhanh chóng như vậy. Nhưng đây cũng bởi vì lần này chuyện bị phơi bày ra ngoài có đầy đủ chứng cớ.
Trong tài liệu chứng tỏ mười mấy năm trước bởi vì Trang Nghiêm lỡ tay giết một người phụ nữ. Vào thời điểm đó, người phụ nữ kia là người yêu của Trang Nghiêm, nhưng có lẽ là cãi vả, có lẽ là cái khác, không cẩn thận bị Trang Nghiêm giết hại. Nhưng không có bất kỳ người nào biết, bởi vì thi thể đã biến mất.
Vào lúc Diêu Cẩn điều tra tư liệu Trang Nghiêm tình cờ để cho anh tra được chuyện này, cũng là Trang Nghiêm vận may không tốt, khi đó trùng hợp có người thấy được chuyện này. Căn cứ lời chứng nhân đó nói, Diêu Cẩn tìm được chỗ cần đến, thật sự lại để cho anh tìm được thi thể.
Bởi vì trạng thái tinh thần Trang Ninh không tốt bị người đưa vào bệnh viện, Trang Nghiêm lại bị nhốt vào ngục giam.
Hai người đều bị giải quyết, Diêu Cẩn và Diệp Bội mới thở dài một hơi, cùng nhau xụi lơ ở trên ghế sa lon.
Diệp Bội cầm lên điện thoại bên cạnh, bấm nước ngoài đường dài: "Alô, mẹ. Đúng, chuyện nơi đây đã giải quyết xong rồi, nếu như mọi người muốn thì có thể trở lại."
"Hả? Cái gì? Không trở về? Muốn đi chơi? Mẹ đừng nói với con là mấy ngày trước mọi người cũng không đi chơi. Được rồi, cứ như vậy, mọi người chơi vui vẻ đi."
Nói điện thoại xong, sau khi Diệp Bội cúp nhún vai một cái về phía Diêu Cẩn bên cạnh: "Hết cách rồi. Mấy ngày nay bởi vì ba mẹ em và ba mẹ anh lo lắng chúng ta vẫn luôn ở trong khách sạn, bây giờ nghe em nói không sao cho nên bèn lập tức buông lỏng, đi chơi rồi."
"Ơ, đây cũng là chuyện bọn họ sẽ làm, Được rồi, cũng không có gì, nhiều năm như vậy hình như bọn họ cũng chưa từng du lịch lắm, lần này cứ để cho bọn họ chơi một lần cho đủ đi." Chuyện lần này quan trọng nhất cũng phiền toái nhất chính là một đoạn tập hợp tài liệu kia, đợi đến lúc bắt được điểm yếu của đối thủ rồi, vậy chuyện sau đó cũng dễ dàng rất nhiều.
"Ừ." Diệp Bội gật đầu, "Đúng rồi, thiếu chút nữa em đã quên gọi điện thoại cho Nhược Lâm rồi."
Cầm điện thoại lên bấm dãy số, truyền tới lại đúng là một tiếng la to nói lớn trước mặt, Diệp Bội bịt lấy lỗ tai, thật vất vả chờ bực tức của đối phương giải tán một chút mới đặt ống nói ở bên tai: "Xin lỗi, Nhược Lâm, không phải là tớ không muốn gọi điện thoại cho cậu. Chẳng qua thật sự là có chút bận rộn. Được rồi, được rồi, tớ sai rồi, tớ sẽ bồi thường. Cậu tới nhà tớ đi, chúng ta vui hết mình một hồi."
Diệp Bội vừa nói ra những lời này, điện thoại đối phương đã cúp, Diệp Bội chỉ nghe được một câu “cậu chờ đó cho tớ” thì bật cười, suy nghĩ một chút tính tình Nhược Lâm, có lẽ cũng chỉ có một loại khả năng như vậy: "Diêu Cẩn, có lẽ Nhược Lâm sẽ đến rất nhanh."