Editor: Chôm chôm
Cố Chính Giới bị Cố Khấu ôm lấy lòng như vậy, nhưng không chỉ một chút vui mừng cũng không có mà ngược lại còn đẩy tay cô ra, nói: “Khoảng thời gian này phải thành thật ở trong phim trường, không có việc gì thì đừng ra ngoài.”
Vừa ra viện là hắn giống như đã biến trở lại thành Cố Chính Giới không dễ thân cận kia.
Cố Khấu không suy nghĩ nhiều vẫn đề này, chỉ là trong lòng lại nhớ tới câu nói vừa rồi trong phòng bệnh của Lý tổng “Chó cùng rứt giậu”, và “Dùng thủ đoạn”, nghĩa đen lẫn nghĩa bóng đều không phải ý tốt gì.
cô hơi do dự một chút rồi hỏi: “Có chuyện gì phải không ạ?”
Cố Chính Giới chưa bao giờ nói với cô về chuyện làm ăn, mí mắt cũng không nâng, đưa ô cho cô, “Có linh cảm xấu.”
nói rất hay, cứ như là đoàn phim có màng chắn đề phòng chuyện xấu vậy.
Cố Khấu cầm ô lộc cộc bước trở về. Trời đã khuya, lại đang mưa,bên ngoài khách sạn không có một ai, chỉ có một người đứng dựa vào cửa, cạnh máy bán hàng tự động nghe nhạc, bước tới gần mới biết đó là Lâm Văn Phi.
Cố Khấu không biết hắn có nhìn thấy Cố Chính Giới đưa mình về không, trong lòng có chút bồn chồn, bước chân liền trở nên thận trọng một chút.
một tay cô cầm hộp bánh ngọt, một tay kia quơ trước mặt hắn, “Đàn anh! anh ở đây làm gì thế ạ?” (Rồi chứ tay cầm ô đâu chị?)
Cố Khấu bọc mình như một cái bánh chưng, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt, nhưng Lâm Văn Phi vẫn dễ dàng nhận ra, tháo tai nghe hỏi cô: “anh đợi người. Trời lạnh đến vậy sao?”
Bên cạnh hắn có một chiếc ô, Cố Khấu không biết có phải hắn đang đợi mình không, đành phải cười trừ, “Tuyết sắp rơi rồi, đến lúc đó có thể đắp người tuyết.”
Lâm Văn Phi rất ít khi thấy cô nhẹ nhàng như hôm nay, cũng dâng khoé miệng cười, “Chuyện thế nào?”
Cố Khấu có chút xấu hổ, im lặng một chút, “Là hắn làm...Chắc là người đại diện nói cho hắn nghe.”
Lâm Văn Phi nói: “Em không nói với hắn sao?”
Cố Khấu lắc đầu như trống bỏi: “...Em không nói!”
Lâm Văn Phi thấy vẻ mặt đề phòng của cô, tuy rằng biết cô sợ mình hiểu nhầm quan hệ giữa cô và Cố Chính Giới, nhưng thật ra cũng chẳng có hiểu nhầm gì, trong lòng hắn hiểu rõ Cố Khấu. Nhưng với quan hệ của bọn họ, chuyện lại thành có chút khách sáo, thông báo với nhau một tiếng cũng là điều đương nhiên. Nhưng sự việc này Cố Khấu như cố tình lảng tránh, hắn đột nhiên hỏi: “không nói thì không nói, em hoảng gì chứ?”
Cố Khấu tiếp tục lắc đầu, “Em không có hoảng!”
Gần đây trong đoàn làm phim, Ngô Văn cố ý tạo không khí sinh hoạt như của học sinh cấp ba, tất cả mọi người nói chuyện cũng như học sinh. Lâm Văn Phi đút tay vào túi cười nói: “không hoảng thì sao mặt em lại đỏ? Có phải là em thích....”
không chờ Lâm Văn Phi nói xong, Cố Khấu giống như mèo bị dẫm phải đuôi, lập tức nhảy dựng lên, “Em không thích! anh đừng nói bậy!”
Lâm Văn Phi không nói chuyện nữa, lấy tiền lẻ nhét vào máy bán hàng, mua hai ly trà sữa nóng. Mưa càng ngày càng nặng hạt, Cố Khấu bước lên bậc, cụp ô lại, nhón tay đã lạnh đến mức trắng bệch, nhận lấy ly trà sữa nóng làm ấm tay, “Cảm ơn anh....”
Lâm Văn Phi nói: “Thích ai đó cũng không phải là chuyện mất mặt.”
Cố Khấu chậm chạp nói: “anh đừng nói nữa, không có khả năng.”
Bởi vì Cố Chính Giới là Cố Chính Giới. cô đã đi đến bước này, nếu còn tiến thêm nữa, cô sẽ tự biến mình thành phiên bản thật của câu chuyện giấc mộng hào môn của nữ minh tinh.
Lâm Văn Phi thở dài, “Vì sao lại không có khả năng?”
Cố Khấu ôm hộp bánh ngọt, “Dù sao thì chính là không có khả năng. anh ấy.... Em sao có thể thích anh ấy được? anh không biết anh ấy là ai....”
Lâm Văn Phi nói: “Sao anh lại không biết? Còn không phải là Cố Chính Giới sao?”
Ngay cả Ngô Văn và Vương Thi Giai cũng không biết tên của Cố Chính Giới, càng không nói tới Lâm Văn Phi- người mới bước chân ra xã hội. Cố Khấu trợn mắt há hốc mồm, “Sao anh biết?”
Lâm Văn Phi cô đơn nhún bả vai, “Buổi tối hôm đó anh chạy theo em, nghe được em gọi, ban đầu là ‘Cố tiên sinh’ sau đó là ‘Cố Chính Giới’. Lúc ấy anh còn nghĩ rằng chẳng lẽ em trai em có cùng tên với chủ tịch Cố thị. Trời cao hoàng đế xa, em gọi tên hắn khản cổ có tác dụng sao?”
Cố Khấu hoảng hốt nghĩ lại, cô không hề hiết rằng trong lúc đó bản thân mình gọi tên ai. Ở trong khoảng khắc hít thở không thông ấy, cô cảm thấy mình như một con cá bị kéo lên bờ, liều mạng giãy giụa, liều mạng hét chói tai, muốn thuỷ triều đưa mình về với biển rộng.
Nhưng Cố Chính Giới là biển rộng sao?
Chắc hẳn là do trong tiềm thức cô vẫn nhớ rằng ba mẹ đã không còn nữa, Cố Mang vẫn còn nhỏ, không ai có thể giúp cô, ngoài Cố Chính Giới, thì vẫn chỉ có một mình Cố Chính Giới.
Hoặc cũng có thể chẳng hề có nguyên nhân gì, trong thời điểm đối mặt với cái chết, trong đầu không thể nghĩ đến điều gì, chỉ có sáu chữ, “Cố tiên sinh”, “Cố Chính Giới”.