Buổi tiệc của giới thượng lưu là nơi tụ tập tạo ra các mối quan hệ làm ăn kinh doanh, hầu hết tất cả những người có tiếng ở hai giới chính thương đều được mời tham gia.
Một cô bé mặc một chiếc váy xinh xắn màu trắng, mái tóc đen như thác nước được một buộc chiếc nơ con bướm màu hồng, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh ba mẹ, cho dù những người lớn đang nói chuyện về mấy đề tài xã giao nhàm chán, cô bé cũng không ầm ĩ đòi rời khỏi.
Khác so với những đứa bé bảy tám tuổi, cô bé rất yên tĩnh, có lễ phép và cũng rất có khí chất, giành được rất nhiều lời khen thưởng của người lớn.
Nếu muốn nói cô bé có khuyết điểm gì, cũng chỉ có vết bớt màu đỏ ở bên má trái. Cả gương mặt tinh tế, xinh đẹp bị vết bớt này che phủ phá hủy, vì vậy từ đầu buổi đến giờ, cô bé đều cúi đầu, cố ý dùng mái tóc dài che giấu khuyết điểm đó.
"Chủ tịch Trình".
"A! Ủy viên Hứa, đã lâu không gặp".
Thấy lại có một đôi vợ chồng cùng con gái họ đi tới cùng ba mẹ bắt chuyện, Trình Kỳ Khiết không hề lộ ra một chút gì vẻ mặt không kiên nhẫn, trái lại ngoan ngoãn gật đầu chào hỏi sau khi được mẹ ra hiệu.
"Cháu chào chú Hứa, cô Hứa, cháu là Kỳ Khiết".
"À, đây có phải là hòn ngọc quý trên tay Chủ tịch Trình? Đứa bé vừa có khí chất lại vừa xinh đẹp! Tiểu Lâm, con cũng nên ra chào cô chú Trình, nhìn xem Kỳ Khiết nhà cô chú Trình thật lễ phép".
"Cái gì?" Bị ba vừa nói như thế, đứa bé năm tuổi Hứa Tiểu Lâm không hề cao hứng."Nó xinh đẹp chỗ nào? Xấu như ma, vậy trên mặt là cái gì? Giống hệt yêu quái, thật là khủng khiếp!".
Lời này vừa nói ra, khiến cho những người lớn ở đây đều lúng túng không biết nên nói cái gì, mà Trình Kỳ Khiết trong nháy mắt khuôn mặt tái nhợt, vùng vẫy thoát khỏi tay mẹ, chạy đi.
Trình Kỳ Khiết biết mình làm như vậy thực không có lễ phép, cũng sẽ làm cho ba mẹ lo lắng, nhưng mà cô rất khổ sở, không còn trông nom cái gì phải lễ phép nữa rồi.
Nào có đứa trẻ nào không để ý đến khiếm khuyết trên mặt mình, cô dĩ nhiên cũng không ngoại lệ, ở trường học đã phải chịu đựng ánh mắt cư xử khác thường của bạn học, cô vẫn rất tự ti, thậm chí có lúc trách mắng ông trời tại sao đối xử với cô thực bất công, cô cũng muốn xinh đẹp hoàn mỹ như chị gái.
Cô khóc chạy ra khỏi bữa tiệc, chạy vào vườn hoa, đúng lúc vườn hoa vắng vẻ không có ai, thích hợp cho cô ở một mình.
Ngồi xổm ở góc, cô khóc thút thít ‘ô ô’.
Cô không nên theo ba mẹ tới, cô nên sớm biết sẽ gặp phải tình huống như vậy, thế nhưng ba mẹ nói cô không thể mãi mãi trốn ở trong nhà không ra khỏi cửa, nói cô phải dũng cảm... Nhưng thật sự rất khó khăn!
Hẳn là ba mẹ nên mang chị gái ra ngoài, nếu như là chị gái tới, cũng sẽ không làm ba mẹ mất thể diện...
"Em làm sao vậy?".
Một âm thanh trên đỉnh đầu truyền tới, Trình Kỳ Khiết hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu, nhìn thấy một thiếu niên ước chừng mười mấy tuổi.
Anh chắc là đứa trẻ được người nhà đưa đi cùng để tham gia buổi tiệc sao? Một chiếc áo đuôi tôm được mặc thật đẹp, tóc chải về phía sau, lộ ra cái trán trơn bóng, mặc dù chỉ lớn hơn cô mấy tuổi, nhưng dáng dấp của anh lại lộ ra một cỗ khí phách kiêu ngạo tự nhiên.
Thiếu niên trời sinh ra hơi thở cao quý như vậy càng làm cho cô thêm tự ti.
"Em rất xấu xí, có người cười em là yêu quái". Cắn môi dưới, Trình Kỳ Khiết khó chịu nói ra khỏi miệng lời nói làm cô tổn thương.
"Yêu quái sao? A, bác anh cùng con bác ấy cũng lén lút bảo anh như vậy". Thiếu niên châm chọc khẽ động khóe miệng. "Em phải tưởng tượng những người đó ở trước mặt mọi người đánh rắm, như vậy mới có thể sống sót ở nơi này".
Trình Kỳ Khiết khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn.
Từ trước đến nay chưa từng có người nào nói lời như thế với cô.
Phải có lễ phép, giữ quy củ, nhẫn nại, nghe lời - đó là lời người lớn vẫn luôn nói cho cô.
Trên thực tế, cô vẫn còn cảm thấy lo lắng sợ hãi vì hành động bốc đồng vừa rồi của mình, nhưng anh dám nói... Xem lời những người đó nói như họ đang đánh rắm? A, cô còn chưa có nghe qua cách nói thú vị như vậy!
Tưởng tượng lúc nãy con gái chú Hứa ở trước mặt mọi người đánh rắm...
Khóe miệng cô không kiềm chế được cong lên, chuyện tình đau khổ vừa rồi đã muốn quên dần đi, chỉ cảm thấy thiếu niên ở trước mắt... Rất tuấn tú, rất đặc biệt.
"Cám ơn anh".
Thiếu niên nhún nhún vai, khốc khốc khoát khoát tay, xoay người rời đi.
"Đợi chút, anh tên là gì?"
Thiếu niên quay đầu lại."Trịnh Bang Duệ".
Trịnh Bang Duệ, cô ở trong lòng lặp lại cái tên này.
Cô sẽ không quên anh.....