Bên tai là tiếng người nói hỗn loạn:
- Đưa vào phòng sinh.
- Vỡ ối rồi.
Tôi lờ mờ mở mắt, trước mắt tôi là phòng sinh của bệnh viện. Đau...không còn từ ngữ nào diễn tả được cái đau này nữa rồi. Bụng căng cứng quặn lên từng hồi, tôi gần như cảm thấy sức lực dần dần suy kiệt. Mồ hôi trên trán rỉ ra, tôi vô thức ôm lấy bụng, rên rỉ thành tiếng:
- Đau quá.... bác sĩ ơi...
Nghe được tiếng tôi, một vị y tá mặc áo màu xanh chạy ngay đến, cô ấy vừa tháo khẩu trang y tế vừa hỏi gấp:
- Cô tỉnh rồi....ối vỡ, cổ tử cung mở hơn 6 phân rồi. Cô....sinh được không?
Tôi vừa đau đến tê dại da đầu vừa cố suy nghĩ xem bản thân mình nên làm thế nào bây giờ. Nếu tôi sinh thường không được thì nhất định phải mổ cấp cứu bắt con...Mổ...dao kéo... tự dưng nghĩ thôi cũng khiến tôi sợ xanh mặt mũi. Cố hít mấy hơi, tôi cố gắng chồm dậy nhìn cái bụng đang căng cứng...cố gắng... tôi sẽ cố gắng.
Nhìn xung quanh một vòng đây hình như là phòng cấp cứu, tôi xoa xoa cái bụng lại hít một hơi thiệt sâu, tôi cắn môi thì thào:
- Tôi sinh được chưa bác sĩ?
Một vị bác sĩ nữ đi đến để tay lên vai tôi trấn an, cô ấy cười nói:
- Tôi cứ tưởng cô không tỉnh, bên ngoài gia đình yêu cầu mổ cấp cứu, chúng tôi đang định đưa cô lên phòng mổ. Nếu như cô tỉnh.. cô có thể sinh thường tự nhiên được không?
Tôi biết giữa sinh thường và sinh mổ khác nhau như thế nào chứ....tôi đang là một người mẹ nếu không phải tình huống ép buộc tôi nhất định không chọn sinh mổ. Chưa bao giờ tôi thấy bản thân mình tỉnh táo như bây giờ. Không đợi bác sĩ nói hai lời, tôi chọn sinh thường.
- Bác sĩ.... tôi muốn sinh thường.... nhưng nếu tôi yếu quá tôi không đủ sức thì bác sĩ.... cứu con tôi ra ngay nha bác sĩ.
Bác sĩ nữ gật đầu, cô ấy cười nói:
- Cô yên tâm đi, sẽ không sao đâu.
Dưới bụng lại truyền đến trận đau dữ dội...mèn đét ơi bây giờ tôi mới thấm được câu nói không đau gì bằng đau đẻ. Đau muốn đập đầu ch.ết đi là có thiệt chứ không giỡn đâu.
Thay quần áo cho tôi xong, mấy người y tá dìu tôi lên một chiếc giường cao rộng, dưới chân giường là hai cục sắt xoay tròn để gác chân lên. Nhớ lúc ở nhà thì đau quá xỉu lên xỉu xuống, giờ lên đến bệnh viện lại tỉnh như ruồi. Tôi leo lên giường, một vị y tá vừa đỡ tôi vừa nói:
- Chị để hai chân dang rộng ra, ờ...đúng rồi... đúng rồi... chị tên gì, bầu con trai hay con gái chị ha?
Tôi vừa làm theo lời y tá vừa run run trả lời:
- Em tên Thư Huyền...bầu con trai chị...
Chị y tá kéo dịch người tôi xuống thấp một chút, tôi sợ quá nhìn quanh, bên hông giường là hai thanh nắm, thấy vậy tôi mới an tâm vịn vào. Ôi lạnh quá.... giường làm bằng sắt hay sao mà lạnh quá vậy?
Chị y tá đưa tay vào trong cơ thể tôi thăm khám, một phần vì đau một phần vị sợ nên tôi khép chân lại không dám mở rộng ra. Chị y tá chắc không kiểm tra được mới nhẹ nhàng nói:
- Chị Huyền... chị mở chân ra...à ừ đúng rồi... yên tâm tôi khám xem mở đủ phân chưa là mình sinh nha. À ừ đúng rồi dạng rộng ra, hai chân chị đặt trên đó....tốt lắm.
Ôi mẹ ơi, chỉ khám thôi cũng thốn đến tê dại nữa. Tôi căng người vì đau quá, mồ hôi nhễ nhại, sợ quá tôi lên tiếng hỏi:
- Tôi đau quá..... sinh được chưa chị....tôi muốn rặn quá...
Chị y tá vỗ vỗ chân tôi nhè nhẹ:
- Chưa.... chị đợi chút nữa nha chị Huyền... tôi đi gọi bác sĩ vào. Chị đừng rặn coi chừng rách tử cung, đừng rặn nha chị.
Tôi gật gù không nói gì, nhìn xung quanh một hồi, trong phòng sinh có đến mấy giường sinh nhưng bây giờ hình như chỉ có một mình tôi đang nằm trên đây thôi. Nhìn lên trần nhà tiếng quạt vẫn vù vù, cánh quạt vẫn quay đều đặn. Bất giác dưới bụng lại căng cứng lên từng hồi, tôi phải ngước lên nhìn rồi thở dốc mấy hơi.
Đau thiệt sự, vừa đau vừa khó chịu, cảm giác như có gì đó thúc thúc muốn ra ngoài. Bây giờ tần suất cơn đau đã tăng lên đều đặn rồi, tôi vừa vịn thành giường vừa cắn môi cố ngăn không cho bản thân mình rặn đẻ. Ôi chu choa, đau quá đi mất.... đau như này mà bà mẹ nào cũng phải trãi qua ít nhất là một lần.... nghĩ mà xót xa quá.
Đáng lý tôi không sinh ở đây nhưng chắc vì khi nãy thấy tôi xỉu nên Phong đưa tôi vào đây cho an toàn chứ bây giờ mà lên bệnh viện quốc tế trên tỉnh chắc xa lắm, sợ là không kịp mất. Mà rõ ràng bệnh viện tuyến tỉnh này khá tốt, y tá hay bác sĩ đều tốt lắm không có thái độ như trên báo đài hay đưa tin, tôi nghĩ cũng thấy an tâm một phần nào. Dưới bụng lại bị thúc thúc mấy cái, tôi đau đến chịu không nổi nữa rồi mà nhìn quanh không thấy chị y tá đâu cả. Không biết làm gì khác, tôi mới chồm dậy xoa xoa bụng bầu, vừa xoa vừa nói:
- Con trai ngoan...con ngoan ngoãn trong bụng đừng phá mẹ nữa... lát ra ngoài gặp mẹ nha con.
Đau...vẫn đau quá.... cái thằng con này không thương tôi gì hết hà...Tôi hứa danh dự kiểu gì cu con ra đời tôi cũng tét đít vài cái cho chừa tội hành mẹ... Ôi đau quá... không thở nổi nữa... đau quá chừng.
Phía cửa có vài người đi vào, thấy bóng dáng chị y tá với bác sĩ mà tôi mừng như hốt được vàng. Tôi vội ngồi bậy dậy may mà chị y tá nhanh chân nhanh tay đi đến ấn tôi xuống. Thấy tôi mặt mày gấp gáp chị mới nhẹ giọng:
- Chị đau nhiều không, đau theo cơn chưa?
Tôi gật đầu mếu máo:
- Đau...đau nhiều rồi chị.
Vị bác sĩ dáng người cao cao thanh tú vừa nhìn tôi vừa cười nhẹ, giọng dịu dàng:
- Chị Thư Huyền, chị dạng chân ra tôi kiểm tra được không?
Tôi gật đầu, không cần ai nhắc cũng dạng rộng thiệt rộng hết mức có thể. Vị bác sĩ thăm khám bên trong một hồi, tôi phải nói là bây giờ hết thấy thốn rồi, vì cơn đau nó dập te tua cơn thốn rồi.
- Mở tròn rồi, mau lẹ quá. Chị Huyền bây giờ mình sinh nha, trong lúc sinh tôi có quát hay hét gì thì chị cố gắng nghe theo đừng giận mà con rụt vào là tôi không đền đâu đó.
Tôi cố gắng cười cho bác sĩ vui chứ thiệt chất không thể nào cười nổi nữa. Đau như này cười làm sao mà nổi chứ....
Tôi đau lắm nhưng không dám la lên vì sợ mất sức, mẹ tôi mấy khi rảnh rỗi đều gọi điện thoại dặn dò có đau bụng sinh thì cố đừng la. Nếu mà la nhiều mất sức đẻ không được là bác sĩ chửi dữ lắm. Tôi nghe răm rắp nên bây giờ có đau thấy mấy ông trời tôi cũng không dám la hét gì hết. Chị y tá đỡ tôi dậy, chị đút cho tôi miếng nước suối, chị hỏi:
- Chị đói không?
Tôi lắc đầu, giờ tôi muốn đẻ thôi chứ không thấy đói hay thấy no gì hết. Ăn uống tính sau được không, cho tôi đẻ đi rồi tính. Huhu.
Vị bác sĩ vỗ vỗ đùi tôi, chị ta nói lớn:
- Chị Huyền, bây giờ nghe theo tôi nha. Hít thở đều một chút....rồi rồi... hai ba rặn...rặn mạnh lên..
Tôi gật gật đầu, hít thở xong xui rặn mạnh một phát rồi lại rặn mạnh phát nữa.
- Không, chị nghe theo tôi, tôi nói rặn là rặn, chị đừng rặn liên tiếp như vậy mất sức.
Huhu....giờ tôi muốn rặn quá, kìm không đặng.
- Rồi lại lần nữa... hai ba...rặn.
Tôi hít một hơi thiệt sâu, dùng sức rặn thiệt mạnh một cái.
Vị bác sĩ vỗ vỗ chân tôi:
- Rồi được rồi, thấy đầu em bé rồi. Rồi dừng dừng, dừng.
Tôi cũng nghe theo là dừng nhưng thân dưới lại không nghe theo mà đẩy ra phát nữa. Cảm giác có cái gì vừa tụt ra rồi lại thụt vào...đau muốn ch.ết đi sống lại.
Vị bác sĩ cau có:
- Chị rặn lung tung là không được đâu, chị nghe theo tôi nè.
Tôi giờ chỉ biết gật đầu theo thôi chứ nói không nổi nữa, nhìn mặt bác sĩ không vui tôi cũng thấy sờ sợ.
Một hồi qua một hồi lại, dằn co mấy phút rồi mà con tôi vẫn chưa chịu ra. Vị bác sĩ vừa vỗ đùi tôi vừa nói:
- Anh Phong chồng chị trước tôi có quen thân lắm, thiếu gia nhà họ Đặng không lấy làm chồng cũng uổng công. Rồi thôi, tiếp tiếp nha. Chị sinh không được tôi đẩy đi mổ luôn.
Tôi đang trong cơn vật vã, nghe vị bác sĩ nói mà tôi thoáng bực. Đi sinh cũng gặp tình cũ của chồng nữa sao hả trời???
Tôi ngước lên nhìn bác sĩ, công nhận cô bác sĩ này xinh gái thiệt.... mẹ kiếp tên Phong này... bạn gái từ trong nhà ra quán lẩu rồi giờ đến phòng sinh cũng gặp nữa là sao?
Khi nãy nhìn mặt có cảm tình bao nhiêu thì bây giờ ghét bấy nhiêu. Thấy cô ta nhìn tôi chằm chằm tôi lại càng ghét, hít một hơi tôi dặn lòng phải sinh nhanh nhanh nếu không ở đây một hồi tôi tức mà ch.ết luôn chứ không giỡn chơi. Tôi gằn từng tiếng, nói:
- Sinh đi bác sĩ.
- Ừ sinh, chị nghe theo tôi, một hai ba rặn...mạnh lên....
Tôi dùng hết sức rặn một cái thiệt mạnh... vừa rặn tôi vừa thở đều vừa cố gắng ngăn bản thân mình không rặn lung tung.
- Rồi ok ok rồi, một cái nữa nha một cái nữa...Ngọc nhồi bụng. Huyền nghe tôi..hai ba....rặn.
Chị y tá khi nãy nhào lên trên bụng tôi nhồi nhồi liên tục, tôi cắn môi vừa thấy đau lại vừa thấy bực, hít một hơi thiệt sâu, dồn hết sức bình sinh tôi rặn một cái thiệt mạnh...
- Á á....
Trên bụng chị y tá vẫn nhồi nhồi như là nhồi thịt, dưới thân tôi có cảm giác hình như có cái gì đó trôi tuột ra....cảm giác này vừa nhẹ nhõm vừa yên lòng dễ sợ...
- Oa Oa Oa....Oa Oa Oa...
Tiếng em bé khóc.... giọng lảnh lót lắm...
Vị bác sĩ vừa cười vừa nói:
- Sinh rồi, cô giỏi lắm, thằng nhỏ khóc khỏe ghê. Sau này để tôi làm mẹ đỡ đầu đi nha.
Mẹ đỡ đầu??? Cô mơ đi cô người yêu cũ.
Nghe tiếng con khóc mọi mệt mỏi mọi đau đớn dường như không còn lại một chút nào. Tôi khẽ nhướng mắt lên nhìn con tôi...thằng bé đỏ hỏn khóc quá chừng. Nhìn con khóc tôi không biết từ lúc nào cũng khóc theo luôn. Tới giờ tôi mới biết sinh con vất vả như thế nào.... nhớ đến mẹ tôi...tự dưng tôi lại thấy thương bà ghê gớm. Chắc ngày xưa bà cũng đau như thế này hoặc có khi là đau hơn gấp mấy lần nữa. Bởi người ta nói chỉ có sinh con mới hiểu lòng thương của ba mẹ là vậy....
Tôi nằm trên giường hai mắt nhắm lại nghỉ ngơi, phía dưới thân đang có y tá làm công tác vệ sinh sạch sẽ. Tôi không biết lúc nãy sinh có bị rạch tầng sinh môn không nữa...nghe bảo rạch đau lắm mà tôi sao không cảm nhận gì ráo trọi vậy hay là đau quá lướt qua hết luôn rồi.
Chị y tá đi về phía tôi, trên tay chị là bọc khăn màu xanh, trong đó là cục cưng bé nhỏ của tôi. Chị dở áo tôi ra, đặt cục cưng nằm úp trên bụng tôi. Cảm giác da thịt con non mềm chạm vào da thịt tôi mà tôi thấy hạnh phúc không cách nào tả siết. Bé con nhỏ xíu ngọ nguậy vài cái lên bụng tôi rồi cũng yên tĩnh mà nằm im ngoan ngoãn. Tôi khẽ nhìn con, hốc mắt không hiểu sao cay sè, bàn tay tôi khẽ run run nhấc lên chạm vào con, oa mềm mại quá.
Nước mắt rơi, tôi khóc....những giọt nước mắt của sự hạnh phúc.
Chị y tá vừa gói ghém cho cu con vừa giúp tôi lau nước mắt:
- Thôi đừng khóc, cháu cưng của nhà họ Đặng ra đời rồi. Hôm nay là ngày vui của con, đừng khóc. Thai phụ mà khóc mắt mờ sớm lắm. Nghe tôi nhen.
Tôi gật gật, đứa nhỏ này ra đời có biết bao nhiêu người không ưa. Trước kia hết người này đến người kia rắp tâm hãm hại, vừa mới tượng hình thì xém xíu nữa đã rời nhân gian. 9 tháng trong bụng trãi qua bao nhiêu vui buồn, nhớ lúc lên núi tìm Thầy Hai chữa bệnh cho ba nó mà tôi xót xa đứt từng đoạn ruột. Con tôi....trong bụng đã gian nan vất vả rồi. Hỏi sao tôi không khóc không thương cho được.
Đứa nhỏ có chút xíu, bé nhỏ mềm mại đáng yêu.. sau này con là tất cả, ai đụng vào thằng nhỏ thì đừng trách sao tôi cắn mãi không tha. Con cái là da thịt là máu mủ của ba mẹ, ai cắt đứt cũng không rời....
......
Sau khi da tiếp da cho tôi với cu con thì một lát sau y tá bồng cu con đi ra ngoài cho ba nó coi mặt. Tôi thiết nghĩ quên mướn thợ quay phim quay lại vẻ mặt của Phong khi gặp con, chắc chắn sẽ rất là đặc sắc.
Gió quạt vù vù, tôi được thay một bộ váy khác sạch sẽ tươm tất hơn. Không biết do mệt quá hay do quạt mát mà hai mắt tôi như dính lại. Mệt quá tôi ngủ lúc nào không hay.
Đến lúc tỉnh lại đã thấy mình nằm trên giường bệnh êm ái chứ không phải là giường sắt lạnh lẽo trong phòng sinh nữa. Trong phòng có mùi thơm nhàn nhạt, tôi the thé mở mắt ra nhìn xung quanh. Trên ghế soopha bốn năm người bu lại một góc, có ba mẹ tôi, có Phong có ba chồng tôi rồi dì Vũ nữa, trên tay mẹ tôi là cu con nhỏ xíu hai mắt nhắm tịt còn dì Vũ thì đang cho thằng nhỏ bú bình, mặt ai nấy đều vui vẻ cười vui hớn hở. Ơ ngực tôi hình như hơi ươn ướt nặng nề, tôi mới đưa tay lên sờ sờ thử.... ui chao, hình như là sữa... sữa mẹ nè.
- Sữa...
Tôi kêu lên một tiếng, vừa kêu vừa lấy tay che ngực lại vì sữa ra hơi nhiều. Phía bên kia Phong nghe tiếng động liền chạy qua, thấy tôi tỉnh anh cười rạng rỡ, hỏi han:
- Tỉnh rồi hả em, có thấy đói hay thấy không khỏe chỗ nào không?
Tôi lắc lắc đầu, gấp gáp:
- Anh...lấy cho em khăn sữa em lau, sữa ra quá trời luôn.
Nghe tôi nói, mẹ tôi kêu lên:
- Ế Huyền, đừng lau để mẹ cho thằng nhỏ qua bú luôn. Sữa mẹ tốt lắm, bỏ cái gì mà bỏ.
Nói rồi mẹ tôi bồng cu con qua giường, ba tôi với ba chồng tôi thức thời nên đi nhanh ra ngoài không ở lại phòng nữa. Mẹ tôi bắt tôi nằm nghiêng rồi đặt cu con nằm dưới, kéo áo tôi lên mẹ tôi để cu con áp miệng nhỏ vào vú tôi. Chu choa, thằng nhỏ đói nên nút chụt chụt thấy ghét quá chừng. Cái cảm giác ngưa ngứa nơi đầu v* cộng thêm đây là lần đầu tiên tôi cho con bú....công nhận lạ ghê nơi.
Dì Vũ cười không khép được miệng, dì nói:
- Coi kìa... coi ảnh kìa thấy cưng trời thần à.
Phong cứ chọc chọc má cu con, anh cười luôn miệng:
- Sao không giống con hả dì?
Ngu. Lớn rồi hỏi ngu thấy sợ luôn.
Tôi liếc mắt lườm nguýt anh, dì Vũ bên cạnh vung tay gõ cái bốp lên đầu anh. Dì cau mày:
- Thằng ngu này, nhỏ xíu mới đẻ mà giống cái gì. Phải để lớn chút mới nhìn ra giống ai chứ, giống cái "giống" còn chưa đủ hả?
Phong gãi đầu:
- Con không biết thiệt nên mới hỏi mà. Nhưng mà con của con giống con hay giống Huyền đều được.
Tôi lườm nguýt anh mấy cái, vừa vỗ vỗ lưng con nhè nhẹ vừa hằn học nói:
- Dì không biết chứ lúc con đẻ thằng cu là do bạn gái cũ anh Phong đỡ đẻ đó dì. Ghê gớm, bạn gái rơi bạn gái rớt tùm lum. Người ta còn đòi làm mẹ đỡ đầu con trai con nữa kìa....
Phong nghe tôi nói, anh giật mình, mặt mày khô quéo:
- Ai? Bạn gái cũ nào? Anh có bạn gái nào làm bác sĩ đâu?
Phong vừa hỏi câu trước câu sau đã bị dì Vũ tát cái bộp sau lưng, dì trách:
- Cái thằng này, mày bê bối dữ vậy?
Phong đau quá la oai oái, cu con đang bú cũng giật mình khóc ré lên. Thấy con khóc tôi vội ngồi dậy mà hình như do mới sinh xong mất sức nên cả người mệt mỏi ngồi dậy không nổi luôn, may là có mẹ tôi đỡ một tay tôi mới ngồi dậy được. Mẹ tôi đặt cu con lên người tôi, ôm cu con vào lòng tôi khẽ à ơ ru con vỗ nhè nhẹ ru con ngủ. Mặc kệ Phong bên kia bị dì Vũ dạy dỗ lại một phen, tôi cứ ung dung ôm cu con vào lòng. Con trai bé nhỏ, môi nhỏ, mắt nhỏ, mũi nhỏ.... cái chi cũng nhỏ nằm im ngoan ngoãn trên tay tôi. Công nhận có con thiệt là thích.
Cho cu con ngủ xong, tôi cũng được mẹ bồi bổ lấy sức. Mẹ tôi nghe tin từ hồi tôi vừa được đưa đi bệnh viện nên bà tranh thủ bắt xe đi qua đây nuôi con gái đẻ. Từ hôm qua tới giờ mẹ tôi tất bật nấu nướng ở nhà riêng của Phong dưới thị xã, nấu xong rồi lại chạy ù đem lên cho tôi, chạy lên chạy xuống liên tục vì sợ đồ ăn đem từ nhà chồng tôi lên không an toàn. Gắp cho tôi miếng gà kho nghệ mặn mặn, mẹ nói nhỏ:
- Ăn nhiều vô, nước mẹ để sẵn, uống nước nhiều cho ra sữa đặng đủ sữa cho thằng nhỏ bú nha con.
Tôi gật đầu không nói gì, thiệt từ lúc tôi lớn biết nhận thức cái này cái kia đến giờ, tôi rất ít khi nào được mẹ ngồi chăm cho ăn từng miếng như vầy. Thường thời gian tôi rảnh hay tôi bệnh mẹ với ba đều đi đánh bài, có muốn ăn thì cũng tự ăn một mình thôi chứ ai rảnh đâu quan tâm đến tôi. Thế nên bây giờ thấy mẹ ngồi kế bên chăm bẵm từng chút tôi thấy không quen chút nào. Cắm cúi vào ăn, tôi nghe mẹ ngồi đối diện vừa khóc vừa nói:
- Mẹ có lỗi với mày quá...mẹ đâu có nghĩ gả mày đi là để mày chịu khổ dữ vậy?
Thấy mẹ tôi khóc mà tôi hết hồn, vội vàng buông đũa tôi an ủi bà:
- Trời đất, có gì đâu mà khóc, con đâu có sao đâu mẹ.
Mẹ tôi cứ sụt sịt lau nước mắt:
- Mẹ nghe dì Vũ kể hết rồi, mày đừng giấu mẹ nữa. Sao khổ vậy không về với mẹ hả con, mẹ nghèo mẹ khổ nhưng mẹ bao bọc mày được. Hồi đó mẹ sai mẹ mê bài bạc nhưng mà từ hồi mày đi mẹ với ba bỏ hẳn rồi. Mẹ chí thú làm ăn bị mẹ sợ người ta chê mày.... người ta hại mày... sao không về với mẹ.. mẹ lo.
Tôi nghe mẹ nói mà nước mắt không cầm được, không biết là do tôi vừa sinh nên dễ xúc động hay là do sâu thẳm trong lòng lời mẹ nói chạm vào đáy cảm xúc của tôi nữa. Cứ thế tôi khóc, nước mắt rơi vào chén cơm bà đẻ, mặn...mặn hơn muối, mặn chát.
- Mẹ...có gì đâu mẹ....
Mẹ tôi khóc lớn làm cu con giật mình, thấy cháu ngoại vì bà mà cựa quậy bà vội vàng lau nước mắt thôi không khóc nữa, vừa dỗ dành cu con vừa nói:
- Mẹ biết mẹ qua bắt mày về rồi...bụng to vậy mà đi lên núi lên rừng không nói gì cho ba mẹ một tiếng. Hèn gì mấy bận mắt trái mẹ giựt riết, ba mày thì không yên trong lòng. Hễ gọi cho mày mày toàn cười hề hề nói con sống tốt lắm....Mày vậy biểu ba mẹ sống yên tâm sao hả con? Gả mày đi là mẹ sai nhưng mẹ muốn mày sống thiệt là vui vẻ, chứ mày có chuyện gì mẹ ch.ết theo mày. Mày là con gái của mẹ mà Huyền.... mẹ đẻ ra mày hỏi sao mẹ không xót hả con?
Mẹ nói đến đâu tôi khóc ròng đến đó, tôi thiệt tình chưa bao giờ than trách gì ba mẹ nặng lời. Lúc ba mẹ muốn gả tôi đi trừ nợ tôi biết ông bà cũng là bị ép vào đường cùng, tôi là con nhìn ba mẹ tôi bị người ta chửi rủa đánh đập đòi tống tù tôi cũng xót xa lắm chứ. Là tôi tự nguyện chứ ba mẹ cũng có kề dao bắt tôi đi đâu, giận thì buồn trong lòng chứ ông bà là ba mẹ tôi mà, giận ai trách ai chứ ba mẹ ruột của mình làm sao tôi dám giận mãi....
Mẹ vươn tay lau nước mắt cho tôi, bà lại khóc:
- Sau này hễ người ta khinh thi con thì mẹ con đùm túm về đây, ba mẹ nuôi hết. Có cơm ăn cơm có cháo ăn cháo, miễn ba mẹ còn sống thì ba mẹ không để cho mẹ con mày chịu khổ đâu.
Tôi nhịn lòng không được vội chồm lên ôm lấy mẹ, cái cảm giác được ôm mẹ, được mẹ thương yêu vuốt ve thiệt sướng rân lên. Sau bao nhiêu năm mẹ con xa cách thì hôm nay tôi với mẹ mới chính thức mở lòng với nhau. Nếu tính đến bây giờ tôi coi như viên mãn rồi, có chồng yêu thương, có một nhóc con đáng yêu lại xóa bỏ khoảng cách với ba mẹ.... xem như đầy đủ rồi.
.....
Dì Vũ với ba chồng tôi thì lên lên xuống xuống thăm nom cháu nội, chị Lài với anh Ba Thành cũng có ghé thăm bé con vài lần. Đạt thì ngày nào cũng lên chơi với tôi và Phong cho đỡ buồn, nhưng chơi chút thôi rồi về chứ không có ở lâu. Về hai người đàn bà tàn độc ở nhà thì tôi nghe Phong kể lại rằng chị Thắm bị anh Ba đuổi đi mà chị cũng hợp tác ngoan ngoãn ra đi nhanh lẹ lắm. Tôi nghĩ tới nghĩ lui chắc mẩm chị Thắm chắc biết tội rồi nên mới biết điều đến như vậy. Còn riêng Út Nhàn thì bó tay không biết nói sao luôn, cô ta tranh thủ nhân lúc hỗn loạn lúc tôi chuyển dạ mà bỏ trốn mất. Ghê thêm ở chỗ là cô ta còn về lấy tiền vàng đi mất tiêu, về lấy mà không một ai hay biết hết. Tôi nghi chắc cô ta núp đâu đó rồi nhân cơ hội không ai ở nhà lẻn vào hốt tiền vàng bỏ trốn đặng có tiền mà xoay xở.
Nghĩ tới Út Nhàn rồi nhìn đến cu con bên cạnh, tự dưng tôi thấy ớn lạnh mới quay sang hỏi Phong:
- Anh, anh thấy Út Nhàn liệu có quay về nữa không?
Phong vừa cho cu con bú vừa nhìn tôi, anh trả lời:
- Chắc không đâu, bên công an ra lệnh truy nã Út Nhàn rồi.
Tôi nghe mà giật mình, không ngờ lại nhanh đến vậy.
- Khi nào vậy anh, công an người ta điều tra ra rồi hả?
Phong gật đầu, anh bồng vác cu con lên vai, vừa vỗ lưng cho con vừa nói với tôi.
- Ừ qua hôm sau là công an điều tra ra hết, lúc nghe tin từ phía công an anh mới nói việc anh nhặt được cái bông tai trong vườn nhà. Công an có xuống nhà điều tra, Đạt cũng ra tiếp. Nhưng mà Út Nhàn trốn rồi, bên nhà mẹ cô ta cũng không biết cô ta đi đâu.
Nghe mà nổi da gà, Út Nhàn sao lại thành ra như vậy chứ, có đáng để cô ta dùng cả thanh xuân của mình đánh đổi như vậy không?
Phong ôm cu con đi đi lại lại, anh từ tốn nói:
- Bên công an có nói với Đạt đã gặp được Út Nhàn ở cửa khẩu nhưng mà Út Nhàn lanh trí bỏ trốn được rất nhanh. Bên công an mất dấu cô ta luôn rồi. Anh cũng không ngờ Út Nhàn lại ranh ma như vậy. Làm đến mức bị truy nã vẫn còn ngoan cố chạy trốn, hơn cả một tên đàn ông.
Tôi thiệt không biết nói gì ngoài thở dài ngao ngán, Út Nhàn ra nông nỗi này âu một phần cũng do quá cố chấp mà ra. Có khi đúng như lời dì Vũ nói, Út Nhàn không cố ý gi.ết bà thầy...nhưng mà dù thế nào thì cũng là gi.ết người. Ngày xưa gi.ết người là phải đền mạng còn bây giờ gi.ết người là phải trả giá. Nếu là người có lương tâm và biết hối lỗi thì tôi nghĩ Út Nhàn đã ra đầu thú rồi....
Càng nghĩ tôi càng thấy sợ, thiệt sự không biết cô ta trốn là vì lẽ gì? Là sợ ở tù mà trốn hay là muốn ẩn nấp đặng tìm cách quay về trả thù một lần nữa? Nhìn sang bé con đang được Phong bồng trên vai....tôi ngàn ước vạn ước mong cho vế sau không bao giờ là sự thật..
Linh cảm của một người mẹ có đôi khi cũng đáng sợ lắm. Cầu mong mọi chuyện sẽ theo chiều hướng tích cực dần lên....