Tô Tố Như mặt đã dại đi, vừa vì đau, vừa vì sợ hãi và kinh hoàng.
Đường Thanh Minh trái lại cực kỳ hưởng thụ cái cảm giác này. Bà ta cười sằng sặc như điên, khác hẳn với bộ dáng tao nhã thường ngày. Có lẽ bà ta đã kìm nén mấy chục năm, hoặc cũng có thể do Lục Tư Phàm trao cổ phần cho Lục Thiếu Quân khi phần thắng tưởng như đã ở trong tay mình đã đâm cho bà ta một nhát dao, một sự đả kích chí mạng.
“Hôm nay chúng ta cùng ôn chuyện cũ. Chừng nào ôn xong chuyện bà chết cũng chưa muộn.” Đường Thanh Minh rít lên qua kẽ răng, ánh mắt trắng dã đầy hận thù nhìn Tô Tố Như.
“À quên, trước khi kể chuyện tôi muốn tặng cố nhân một món quà nữa.” Vừa nói, Đường Thanh Minh lại chầm chậm lấy trong áo ra một chiếc bình ngọc nhỏ, to chừng một ngón tay, giống như kiểu bình đựng thuốc bột ngày xưa. Tô Tố Như vừa liếc qua, trong lòng rét lạnh, nỗi sợ hãi cũng dâng theo.
“Bà làm gì?” Tô Tố Như nhìn lọ thuốc đầy kinh hoàng.
“Chuyện này mà bà cũng hỏi tôi sao? Tôi là được bà dạy mà. Khổ nỗi tôi lại không có nhiều cơ hội để thử thuốc giống như bà. Lục Thiếu Quân không có số hưởng giống như Thiếu Hoa, đường con cái đúng là…”
Đường Thanh Minh cười điên dại, lọ thuốc chầm chậm bị bà ta đổ xuống sàn. Thứ bột trắng xóa bay nhẹ trong không khí rồi rơi vào lò than khiến ngọn lửa bùng lên vô cùng quỷ dị.
Tô Tố Như đau lòng muốn ngất đi, bà ta lạc cả giọng:
“Tiểu Thành, bà làm gì Tiểu Thành rồi? Bà đã làm gì thằng bé?”
“Ồ. Bà kém thông minh thật đấy. Nuôi cháu mấy năm trời thấy nó yếu đuối, dễ bị nôn khi ăn như vậy mà không biết nó bị làm sao. Có lẽ bà già thật rồi Tô Tố Như à, già rồi nên kém minh mẫn hẳn. Hay là bà đã quên những đứa trẻ đó chết yểu như thế nào.”
Tô Tố Như mặt cắt không còn giọt máu, bà ta gào lên đầy thống khổ:
“Không! Không được làm thế! Tội tôi gây ra tôi chịu! Đừng mà!”
“Ha ha ha! Tội tôi gây ra tôi chịu. Tôi có được chịu không, Tô Tố Như? Tôi có được chịu không? Hay là bà để con tôi chịu? Bà để cho những đứa trẻ còn chưa thành hình chịu hả?” Đường Thanh Minh vừa nói vừa túm lấy tóc Tô Tố Như kéo ngược lên đối diện với đôi mắt trắng dã không còn tính người của mình. Mái tóc dài bung ra rơi xuống cái lò than cháy khét lẹt.
“Huhu… Cầu xin bà… Trừng phạt tôi đi, đừng trừng phạt Tiểu Thành. Cầu xin bà!”
“Im miệng! Bà giả nhân giả nghĩa với ai? Bà thật sự coi nó là cháu mình từ bao giờ vậy? Từ khi bà biết Lục Thiếu Quân mất tích không về nữa, biết chỉ còn Tiểu Thành để bám víu à? Ha ha. Càng nói càng tức cười. Bà là loài rắn độc. Không! Bà là quỷ dữ, mỗi ngày sẽ có những đứa trẻ tới đòi mạng bà, cháu trai bà cũng sẽ đến đòi mạng bà.”
Đường Thanh Minh rít lên từng lời qua kẽ răng. Sự cay nghiệt độc ác không giấu diếm.
“Đừng mà… Đừng mà…” Tô Tố Như chưa bao giờ cảm thấy bất lực đến thế. Trong mắt bà ta lúc này chỉ thấy máu và nước mắt nối nhau thành hàng. Đau đớn, hối hận cũng muộn rồi. Đã là không thể vãn hồi.
“Bịch! Rầm!” Đột nhiên tiếng động lạ phát ra.
Theo phản xạ Đường Thanh Minh xoay người lại.
“Đường Thanh Minh! Mau thu tay lại!”
Lục Thiếu Quân bước đến, bên cạnh vệ sĩ đã khống chế Lưu Thịnh Nam. Đám vệ sĩ bên ngoài của Đường Thanh Minh đã bị đánh ngã hết.
Lục Thiếu Quân cầm súng chĩa thẳng về phía Đường Thanh Minh. Lúc này anh nhìn mẹ mình trên ghế người không ra người quỷ không ra quỷ thì xúc động:
“Mẹ! Bà đã làm gì mẹ tôi thế này?”
Đường Thanh Minh sau giây phút sửng sốt ban đầu thì bắt đầu cười:
“Ha ha… Cậu thấy tôi độc ác sao? Chút độc ác này của tôi làm sao so được với mẹ cậu năm đó. Không tin cậu thử hỏi Tô Tố Như mà xem!”
“Lục Thiếu Quân! Bỏ súng xuống đi! Cậu đã hứa với tôi rồi!”
Từ phía sau Lục Tư Phàm tiến tới. Anh ta bước thẳng đến chắn trước mẹ mình cau mày nói.
“Lục Tư Phàm… Con…”
Đường Thanh Minh quét ánh mắt đầy sửng sốt nhìn con trai mình. Bà ta gào lên:
“Con… con bắt tay với hắn? Lục Tư Phàm, con điên rồi!”
“Con không điên!” Lục Tư Phàm xoay người lại, đối diện với chính khuôn mặt của mẹ mình đang chất chứa ngùn ngụt hận thù.
“Con không điên. Mẹ mới điên. Mẹ trả thù như thế, mẹ so với bà ta có khác gì nhau?”
“Haha. Ngu ngốc. Con thật ngu ngốc mà. Đối với hạng người này không thể thanh cao. Bà ta cần phải trả giá.”
Đường Thanh Minh thống khổ gầm lên. Lục Thiếu Quân cũng từ từ thu súng lại. Đối diện với một người phụ nữ bị chính mẹ mình hủy hoại anh cũng vô cùng đau lòng.
“Bà Đường, chuyện xưa cũ là mẹ tôi có lỗi. Tại đây tôi xin lỗi thay cho bà ấy.”
“Im miệng! Im miệng hết đi. Cứ giết người rồi xin lỗi, cứ hủy hoại người khác rồi xin lỗi. Đâu có dễ dàng như thế? Nhân quả ở đâu? Nhân quả ở đâu?” Đường Thanh Minh vừa gào vừa khóc. Tính toán mấy chục năm trời, thống khổ mấy chục năm trời, những tưởng sẽ có thành tựu thì lại bị chính tay con trai mình gạt đổ.
“Mẹ! Mẹ đừng như vậy. Con biết mẹ uất hận, con biết mẹ không buông được. Thứ mất đi không chỉ là thanh xuân của mẹ, còn là máu, nước mắt và tính mạng của anh chị em con. Tô Tố Như phải trả giá. Nhưng việc này không liên quan đến Đỗ Hiểu Linh, không liên quan đến Lâm Duy Kiên, ông nội, càng không liên quan đến Tiểu Thành. Buông tay đi mẹ. Chúng ta cùng nhau sống một đời hạnh phúc được không?”
Lục Tư Phàm vừa khóc vừa ôm lấy khuôn mặt của mẹ mình. Anh ta đương nhiên hiểu uất hận của mẹ mình. Anh ta cũng từng uất hận. Nhưng khoảnh khắc anh chứng kiến Đỗ Hiểu Linh vô hồn nằm trên giường bệnh viện anh ta không còn muốn đuổi cùng giết tận nữa. Oan oan tương báo bao giờ mới dứt?
“Con làm ta thật thất vọng!” Đường Thanh Minh dứt khoát đẩy Lục Tư Phàm ra.
Trong một khoảnh khắc bà ta nhặt lấy khẩu súng rời trên sàn, đưa tay bóp cò.
“Tôi bồi táng các người!”
Đường Thanh Minh gào lên, thân bổ nhào theo đường đạn. Cùng lúc đó, một bóng đen cũng ngã phịch xuống sàn. Máu tươi chảy ra.
Nhưng không phải là Lục Thiếu Quân.
“Mẹ!”
“Tư Phàm! Tư Phàm!”
Đường Thanh Minh gào lên. Bà ta lồm cồm bò đến nơi cái bóng đen rơi xuống. Chính là Tư Phàm, là con trai bà ta. Lục Tư Phàm đã nhanh chóng chắn đạn cho Lục Thiếu Quân.
Lục Thiếu Quân chết chân tại chỗ. Sự việc quá đột ngột. Anh gào lên:
“Gọi cấp cứu! Gọi cấp cứu!”
“Lục Tư Phàm. Con đừng dọa mẹ. Tư Phàm.”
Bàn tay Lục Tư Phàm đầy máu. Đường đạn của Đường Thanh Minh trúng bụng anh ta. Tư Phàm đưa bàn tay lên ôm lấy khuôn mặt mẹ mình. Máu từ đó thấm trên mặt. Hơi thở yếu ớt:
“Mẹ! Buông bỏ đi! Con yêu mẹ!”
Nói xong, bàn tay buông thõng xuống, đôi mắt nhắm nghiền. Đường Thanh Minh gào lên:
“KHÔNG!”
“Tư Phàm! Con không thể bỏ mẹ đi! Không thể!”
Tiếng xe cứu thương vang lên ầm trời. Hòa cùng với nó là tiếng gào thét, tiếng khóc, những âm thanh hỗn độn trộn vào nhau.
Ninh Tiểu Sảnh thở dài nhìn hiện trường vụ án, lác đầu nói:
“Các đồng chí, làm nhiệm vụ đi! Đưa Lưu Thịnh Nam về lĩnh án.”
…
Mấy ngày sau, Lục Thiếu Quân xuất hiện ở trại giam Giang Thành.
“Lục tổng! Vụ án này sẽ được xét xử lại. Với những thông tin anh cung cấp, giờ anh có thể bảo lãnh cô Đỗ Hiểu Linh ra tù.”
Ninh Tiểu Sảnh bước đến trước mặt Lục Thiếu Quân cất tiếng nói.
“Cảm ơn đội trưởng Ninh!”
Đỗ Hiểu Linh liền ngay sau đó xuất hiện bên ngoài cánh cửa. Vừa thấy cô Lục Thiếu Quân bèn lao đến:
“Hiểu Linh, thật xin lỗi em, anh tới trễ rồi.”
Đỗ Hiểu Linh không nói gì, cũng chẳng thèm nhìn anh. Cô lạnh lùng bước qua.
Nhìn bóng dáng cô lúc này, Lục Thiếu Quân cảm thấy có chút không thở được. Những bất hạnh thời gian qua cô phải chịu đã lớn đến thế nào chứ? Tất cả là tại anh. Lòng tự trách dâng lên. Lục Thiếu Quân có cảm giác như bản thân sắp mất đi cô vậy. Anh gấp gáp:
“Chúng ta đi thôi! Tiểu Thành chờ em ở nhà!” Lục Thiếu Quân hạ giọng nói. Anh biết Đỗ Hiểu Linh không bao giờ dễ dàng tha thứ cho anh như vậy nhưng vẫn nỗ lực làm hòa.
“Tôi chỉ muốn gặp con trai tôi. Anh về trước đi. Tôi sẽ tự tới.” Đỗ Hiểu Linh xoay người lại, lạnh lùng cất tiếng nói. Khuôn mặt cô vô cùng kiên định.
Mà giây phút này, nghe trực tiếp những lời cô nói ra miệng Lục Thiếu Quân cũng ngơ ngác và không ngờ. Cô đã nói chuyện với anh? Suốt năm năm trời cô đã cất tiếng nói với anh? Dù đã tìm hiểu được trước đó anh vẫn không thể tin cô đang nói. Lục Thiếu Quân nhìn đối phương chăm chú, mất một lúc định thần lại, anh định nói gì đó thì Đỗ Hiểu Linh đã lên tiếng:
“Đừng nghĩ anh gặp công tố viên thừa nhận tôi là mẹ ruột Tiểu Thành giúp tôi ra tù tôi sẽ cảm kích anh.”
Lục Thiếu Quân không kịp phản xạ, anh đưa tay muốn kéo cô lại thì cô đã xoay người đi.
Cô lúc này ở trước mặt anh mà lại như xa cả vạn dặm.
“Đỗ Hiểu Linh, em đây rồi!”
Từ phía xa Lăng Tuấn Dương lao đến. Lục Thiếu Quân xoay người, vừa nhìn thấy đối phương thì đã nghe thấy Lăng Tuấn Dương vội vã:
“Tiểu Thành xảy ra chuyện rồi!”
Lục Thiếu Quân và Đỗ Hiểu Linh đồng thời thay đổi sắc mặt, cùng lúc cất tiếng:
“Có chuyện gì?”
“Tiểu Thành hôn mê rồi. Chất độc đã ngấm sâu.” Lăng Tuấn Dương nói nhanh.
Trong chưa đầy một tích tắc, Đỗ Hiểu Linh lao lên xe gào lên:
“Đưa em tới đó.”
Lục Thiếu Quân cũng không chần chừ. Anh bước luôn lên xe của Lăng Tuấn Dương, cả hai tiến thẳng vào viện.