*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhạc Phong ngạc nhiên đến mức anh ta nghĩ mình nhìn nhầm, vô thức tháo kính râm xuống, cau mày nhìn thật rõ
Tà váy lụa hoa tuyết của cô bay bay trong gió, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn xinh đẹp như một năm trước, bớt đi một chút non nớt, lại tăng thêm vài phần trưởng thành quyến rũ, tươi cười xán lạn chạy về phía anh ta
Nhạc Phong nhìn mà mê mẩn, nỗi tương tự, chua xót suốt một năm qua tràn ra từ tận đáy lòng, thấy cô tươi cười như vậy, anh ta lập tức cảm thấy mọi thứ đều đáng giá
Nhạc Phong không khống chế nổi mình, vô thức dang hai tay của mình ra, chờ cô gái chạy vào trong2lòng mình
Nhưng Cảnh Y Nhân chỉ chạy đến cách Nhạc Phong khoảng một mét thì bỗng dừng lại, đứng trước mặt anh ta
Cô mở to hai mắt, bình tĩnh nhìn anh ta
Nhạc Phong vẫn giống như trước đây, một đôi mắt phượng quyến rũ, khuôn mặt đẹp trai như tiên giáng trần không ai sánh được, cho dù một năm không gặp, anh ta đã phơi nắng đen đi rất nhiều, nhưng cô lại không hề thấy anh ta xấu đi mà lại càng rạng rỡ sáng sủa hơn trước kia.
Cảnh Y Nhân lao về phía Nhạc Phong, cười hì hì mà nói: “Sao anh lại để phơi nắng đen sì thế kia hả!”
Xa nhau một năm, Nhạc Phong vẫn luôn lo lắng cho chứng8trầm cảm của Cảnh Y Nhân, nhìn cô gái như ánh nắng mặt trời trước mặt mình, anh ta mới cảm thấy yên tâm.
Anh ta thu lại cánh tay đang giơ lên, đổi thành ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve làn da mềm mại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thật dịu dàng.
Công chúa nhỏ thật sự đang ở trước mặt anh ta
Đôi mắt đong đầy nỗi nhớ vô hạn của Nhạc Phong bình tĩnh nhìn cô, giọng nói khàn khàn nói với cô gái mà anh ta yêu nhất: “Anh về rồi đây!”
“Vâng!” Cảnh Y Nhân gật đầu với Nhạc Phong
“Y Nhân! Anh về rồi đây!” Dứt lời, Nhạc Phong bỗng ôm Cảnh Y9Nhân vào lòng, viền mắt đỏ lên
“...” Cảnh Y Nhân cho rằng vì Nhạc Phong di lâu lắm rồi mới trở về nên mới kích động như thế, cho nên cô cũng không để ý nhiều, để anh ta ôm như vậy
Nhạc Phong chỉ muốn trút hết nỗi nhớ suốt một năm ra, anh ta ôm chặt cô gái nhỏ vào trong lòng, rất lâu sau mới buông ra.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng quyến rũ của Cảnh Y Nhân, áp lực và sinh lý đã kìm nén suốt một năm qua khiến máu trong người anh ta sôi trào
Nhạc Phong nhìn thấy Cảnh Y Nhân nhẹ nhàng mở đôi môi đỏ mọng ra, nhìn thấy rõ hàm răng trắng2nõn trong khuôn miệng nhỏ nhắn của cô, cùng với đầu lưỡi nhỏ đáng yêu ấy, hoóc-môn trong cơ thể phun trào
Anh ta không kìm nén được nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, chậm rãi đặt một nụ hôn lên trán Cảnh Y Nhân
Cuối cùng, anh vẫn không hôn lên môi cô
Động tác bất ngờ của Nhạc Phong khiến cô ngạc nhiên, cô vô thức lùi vài bước ra sau, bàn tay nhỏ bé ôm trán mình, mờ mịt nhìn về phía Nhạc Phong
Nhạc Phong cười nhẹ: “Nụ hôn mừng anh về nhà!” Cảnh Y Nhân buông tay xuống, khẽ cười một tiếng
“Đi thôi! Bản cũng sẽ đích thân lái xe đưa anh về nhà!”
Dứt lời, Cảnh Y Nhân cúi người chỉ đường
Đi2đến gần xe, Cảnh Y Nhân mở cửa ghế phụ lái ra, chờ Nhạc Phong ngồi vào trong
Nhạc Phong kéo hành lí đi đến trước chiếc xe, khẽ nhíu mày
Anh ta nhanh chóng bỏ hành lí của mình vào trong cốp sau, sau khi đóng lại, anh ta đi vòng qua thân xe để đến bên cạnh Cảnh Y Nhân, đẩy cô vào trong vị trí phụ lại rồi đóng sầm cửa xe lại.