*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“...” Cảnh Y Nhân ngồi bên cạnh bàn ăn, miệng nhỏ cắn cắn đôi đũa, thấy Lục Minh đang cầm di động đọc tin, khóe miệng anh cong lên, nở nụ cười vừa lạnh lẽo vừa xấu xa.
Dường như anh đang lên kế hoạch cho một âm mưu nào đó cực kì lớn vậy, Cảnh Y Nhân chưa từng thấy vẻ mặt ấy bao giờ.
Thấy anh như vậy, Cảnh Y Nhân có chút khẩn trương.
Lục Minh bây giờ trông giống như một người xấu âm hiểm đã từng làm vô số việc ác vậy, Cảnh Y Nhân chưa từng thấy anh như vậy.
Cảnh Y Nhân buột miệng hỏi một câu: “Ai gửi tin nhắn thể, trong anh vui vẻ quá.” Vui đến mức cả người cô phát lạnh.
Lục Minh đặt di động xuống, thờ ơ nói: “Tiết Phương Hoa2được cứu ra rồi, cô ta vẫn còn sống.”
“Thật không?” Cảnh Y Nhân hưng phấn đến mức trợn to mắt lên, cuối cùng cô cũng có thể yên tâm rồi: “Tốt quá! Cuối cùng cô ấy cũng an toàn rồi!”
“Đúng là không sao cả, nhưng bị thương cũng không nhẹ, giờ đang nằm cấp cứu ở bệnh viện.”
“Đang cấp cứu sao?” Nghe vậy, Cảnh Y Nhân khựng lại.
“Ừ.” Lục Minh thản nhiên trả lời, những hình ảnh máu me như thế, anh vẫn không nên nói với Cảnh Y Nhân thì hơn.
Toàn bộ răng của Tiết Phương Hoa bị đập hết, khiến toàn bộ xương hàm bị nứt, gương mặt hoàn toàn bị hủy hoại
Thậm chí còn bị bắt uống thuốc độc hại cô ta bị cấm, bị điếc
Nếu không phải là người của bọn họ chạy tới kịp8lúc, Tiết Phương Hoa đã bị móc mất hai mắt, chém đứt tay chân rồi
Cảnh sát chỉ bắt được mấy tên tay chân quen, chứ không bắt được thủ phạm chính
Không thể không nói thủ đoạn của “Ám Dạ Tiểu Hùng” quá mức tàn nhẫn, giữ lại mạng sống của Tiết Phương Hoa, khiến cô ta không thể nói chuyện, không thể nhìn, không thể nghe, không thể cử động, lại để cô ta còn ý thức được mình còn sống, đó là một cách tra tấn rất đau đớn.
Lục Minh đã hỗ trợ mời bác sĩ ngoại khoa, bác sĩ chỉnh hình tốt nhất ở nước ngoài về để chữa trị cho Tiết Phương Hoa
Cả đời này, Tiết Phương Hoa đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ, sở dĩ Lục Minh giúp đỡ cô ta như vậy9coi như là để trả lại một phần nhân tình cho cô ta
Mặc dù chịu đau khổ như vậy, Tiết Phương Hoa vẫn không bán đứng anh, không nói cho kẻ địch biết rằng Lục Minh đã sớm biết kế hoạch vào tháng chín của Ám Dạ Tiểu Hùng
Cái đêm mà Tiết Phương Hoa bị Cảnh Y Nhân không cẩn thận dụng vào, không phải là cô ta không cẩn thận làm rơi gấu bông mà là cô ta cố ý vứt lại
Cô ta đã cởi bỏ thân phận từng làm gián điệp của mình rồi, thứ đồ này đối với cô mà nói đã không còn tác dụng, cho nên khi ngẫu nhiên gặp được Cảnh Y Nhân, cô ta đã cố ý đánh rơi đoạn ghi âm trong con gấu
Mọi chuyện tùy duyên, nếu như Cảnh Y2Nhân không nhặt được chúng thì đó là số mệnh của bọn họ, nếu có nhặt được thì coi như là Tiết Phương Hoa đã giúp bọn họ một phen..
“Cô ấy bị thương nặng lắm sao?” Cảnh Y Nhân lo lắng hỏi
“...” Lục Minh im lặng vài giây rồi lạnh nhạt mở miệng: “Cũng không hẳn, trên người cô ta có vết thương do súng đạn, gây nhiễm trùng nặng, nên vẫn luôn sốt cao không giảm.” Lục Minh chẳng qua chỉ kể một điều trong số đó mà thôi
“Chúng ta có nên...”Đi thăm cô ta không.
Cảnh Y Nhân còn chưa nói xong thì đã bị Lục Minh chặn ngang
“Chúng ta không nên đi quấy rầy cuộc sống của cô ta làm gì, giữa tháng chúng ta phải ra tòa rồi, ngày mai, luật sư Ngôn sẽ đến nhà2mình, em hãy làm theo những gì ông ta nói, cố gắng kéo dài phiên tòa này càng lâu càng tốt.”