*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
2��Ngô Tú Mẫn, hơn hai mươi năm trước, mẹ vì muốn có danh dự của đệ nhất phu nhân, giả mạo người em gái cùng dòng máu là Ngô Tú Quyên, cướp đoạt thân phận và chồng của dì ấy, bây giờ mẹ lại vì danh dự mà ép buộc con ly hôn, mẹ còn dám nói là muốn tốt cho con sao!?”
“...” Ngô Tú Quyên bị sự thô bạo lạnh lùng của Lục Minh Họa sợ, kinh hãi lùi ra sau một bước
“Con trai của mẹ chỉ muốn trải qua cuộc sống của một người bình thường, muốn sống cả đời với người con gái mà mình yêu, còn thứ danh dự này đối với con mà nói chẳng có giá trị gì hết, đừng có treo thân phận2con trai tổng thống của con bên miệng như vậy, đối với mẹ, đó là vinh quang, đối với con mà nói, nó chỉ là sự trói buộc không thể xóa bỏ cả đời này thôi, là một sự phiền phức!”
“Đừng áp đặt sự ích kỉ, giấc mơ của mẹ lên người con!”
Ngô Tú Quyên tức giận đến nghiến răng: “Nếu cha của con biết được chuyện này, ông ấy cũng sẽ làm như thế thôi!” “Tổng thống đã sớm biết chuyện này rồi, cha nói sẽ lấy lại công bằng cho con, không ai có thể bắt nạt con dâu của ông ấy hết.”
Cảnh Y Nhân và Lục Minh đứng cạnh nhau, lạnh lùng nói với Ngô Tú Quyên.
“...” Ngô Tú Quyên kinh ngạc, xấu hổ đứng vững tại8chỗ
“Con..
sao con lại không nói sớm, để mẹ...”Để bà trở thành kẻ không còn là người nữa.
Nếu như bà biết Cảnh Y Nhân bị oan uổng, liệu bà sẽ nói ra mấy lời chanh chua như vậy sao, cũng sẽ không ra tay đánh con trai mình như thế.
Ngô Tú Quyên vừa hối hận, vừa hổ thẹn.
“Quản gia Trần, tiễn khách!” “...” Khóe miệng quản gia Trần hiếm khi co giật như vậy, ông ta kiên trì đi đến trước mặt Ngô Tú Quyên
Quản gia Trần cúi đầu nói: “Tổng thống phu nhân, xe bên ngoài đã được chuẩn bị xong rồi ạ.” “...”Con trai hạ lệnh đuổi khách, cho dù Ngô Tú Quyên là tổng thống phu nhân cũng không còn mặt mũi mà ở lại đây nữa, đành9phải cầm túi xoay người rời đi..
Ngô Tú Quyên vừa đi, Cảnh Y Nhân đã kéo tay Lục Minh ngồi xuống, đau lòng nâng khuôn mặt tuấn tú của anh lên
“Anh có đau không?” Lục Minh cười khẽ, lắc đầu: “Bà ấy là mẹ của anh, không nỡ đánh thật đầu, chỉ nhẹ nhàng quét qua một cái thôi.” “Những lời anh vừa mới nói thật sự đã chọc giận mẹ rồi đấy!” Lục Minh vươn tay ôm lấy eo của Cảnh Y Nhân, một tay kéo cô ngồi lên đùi mình
“Không tức chết được đầu, bằng không thì sao bà ấy sống nổi đến bây giờ chứ?” Lúc nhỏ, Lục Minh hay khiển Ngô Tú Quyên phát điên, lời nói giận dữ kiểu gì cũng có
“...” Cảnh Y Nhân2nâng gương mặt tuấn tú của Lục Minh lên, nhìn vết đỏ trên gương mặt anh, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve mà lẩm bẩm: “Rõ ràng là mẹ đang giận em mà, đánh anh làm gì chứ!” “Bởi vì mẹ biết nếu đánh em, anh sẽ thực sự cắt đứt quan hệ với nhà họ Lục, không nhận người mẹ như bà ấy đâu.” “...”Nghe thấy Lục Minh nói vậy, trong lòng Cảnh Y Nhân cực kì sợ hãi
Nói xong, cánh tay Lục Minh siết chặt eo Cảnh Y Nhân lại, một bàn tay khác ôm lấy gáy cổ, dịu dàng hôn lên đôi môi mềm mại của cố.