*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
2iết Phương Hoa đau đến mức có người lại trên mặt đất, khẽ co giật, không thể ngừng nôn ra máu, hơn nữa việc mất máu quá nhiều khiến cô ta dần dần hôn mê bất tỉnh..
Lục Minh và Cảnh Y Nhân quay lại xe
Phơi dưới ánh mặt trời chói chang một lúc khiến Cảnh Y Nhân cảm thấy làn da mình nóng rực đau rát, thật sự không biết chồng của Tiết Phương Hoa đã phải chịu đựng thế nào khi đi khắp nơi đi tìm cô ta thế này? Vừa vào trong xe, không khí mát mẻ liền ập đến khiến cô lập tức cảm thấy thoải mái hơn
Cảnh Y Nhân đâu còn tâm trí để ý đến chuyện này, cô lo lắng nhìn Lục Minh
“Trước đây, Tiết Phương Hoa là gián điệp, khó khăn lắm cô ta2mới thoát khỏi được thân phận đó và trải qua cuộc sống yên ổn, kẻ đến bắt cô ta nhất định là người quen trước đây.” “...” Lục Minh trầm mặc, anh vẫn không nói cho Cảnh Y Nhân biết thật ra sau lưng Tiết Phương Hoa còn có người điều khiển, vì sợ Cảnh Y Nhân sẽ lo lắng, ngày nào cũng phải phập phồng sợ hãi
Bây giờ Tiết Phương Hoa đã bị bắt, chỉ sợ lành ít dữ nhiều
Cho dù Tiết Phương Hoa có quên đi quá khứ hay không, thì khi xử lý kẻ phản bội, kẻ vô dụng, bọn chúng đều sẽ tiêu diệt hết để tránh họa sau này
“Ông xã! Chúng ta phải làm sao mới cứu được Tiết Phương Hoa đây?” “...” Hồi lâu sau, Lục Minh hờ hững, bình tĩnh nhìn Cảnh Y8Nhân một lúc lâu mới mở miệng
“Không có cách nào hết, không cứu được đâu.” “...” Con ngươi Cảnh Y Nhân hơi co lại, cô sững sờ ngồi tại chỗ
Lục Minh khởi động xe, thản nhiên nói: “Điều duy nhất chúng ta có thể làm được là nhanh chóng đi tìm thi thể của cô ta thôi.”
“...” Bỗng dưng, viền mắt của Cảnh Y Nhân đỏ lên
Cô từng hận Tiết Phương Hoa, nhưng hiện tại không hiểu sao lại thấy thương cảm cho cô ta
Vận mệnh cả đời bị người khác nắm giữ, cô ta vẫn luôn cố gắng thoát khỏi vận mệnh, dùng cả tính mạng chỉ để đổi lấy một năm tự do ngắn ngủi, thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời cô ta cũng chỉ có một năm, ở bên một người đàn ông yêu thương mình.
Nếu9như lúc đó, Cảnh Y Nhân không bất cẩn mở thiết bị theo dõi, có lẽ chuyện này đã sẽ không xảy ra với Tiết Phương Hoa.
Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân tự trách mình, nước mắt đong đầy trong mắt
Lục Minh lái xe, vươn một bàn tay ôm lấy đầu Cảnh Y Nhân dựa vào vai anh
“Không phải lỗi của em đâu, em đừng nghĩ nhiều
Tiết Phương Hoa đã khổ cả đời, ông trời hẳn sẽ không tàn nhẫn như vậy đâu, có lẽ cô ta sẽ may mắn như lần trước, sẽ không chết.” “...” Đối mặt với thời khắc sinh tử, may mắn được một lần thoát chết, liệu còn có lần thứ hai không? Để thay đổi suy nghĩ của Cảnh Y Nhân, Lục Minh cũng chỉ có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống
Anh gọi điện2thoại cho Bộ Quốc phòng, tiết lộ sự thật về chuyện Tiết Phương Hoa còn sống để Bộ Quốc phòng cho người đi điều tra chuyện này
Lỡ như Tiết Phương Hoa thật sự còn sống nhưng thân phận của cô ta đã bị đưa ra ánh sáng, cho dù cứu được thì những ngày sau này cũng phải sống trong ngục giam
Lục Minh cũng không rõ rốt cuộc mình đang giúp Tiết Phương Hoa hay đang hại Tiết Phương Hoa nữa..
Lục Minh lái xe về nhà, quản gia Trần bưng một chậu nước đứng đón ở cửa.
Cảnh Y Nhân cùng Lục Minh đi đến cửa, quản gia Trần cười ha ha rồi bưng chậu nước đến trước mặt Cảnh Y Nhân.