*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiểu Tấn vương gia liều mạng kêu lên: “Y Nhân, chạy mau, nguy hiểm đấy!” Cảnh Y Nhân hơi khựng lại, rồi lạnh lùng nói: “Vậy các anh có ý gì? Cho rằng tôi cố ý muốn giết hại Trịnh Bội Bội sao?” “Xin lỗi cố Cảnh, chúng tôi không thể không cho là vậy, chứng cứ trước mắt đều chĩa về phía cô
Hiện tại cổ mang hiềm nghi lớn nhất, cộng thêm việc mẹ của cô Trịnh Bội Bội đã truy tố ra tòa, chỉ vài ngày nữa là cố sẽ nhận được giấy triệu tập của tòa án.”
“Chuyện này bất lợi với cả cô và ngài Lục, việc chúng tôi có thể làm cũng chỉ là thông báo với hai người trước
Hai người có thể thương lượng với mẹ của cô Trịnh Bội Bội để bà ấy rút đơn tố cáo
Nếu2không thì cô có thể sẽ phải ngồi tù.”
Nghe vậy, Cảnh Y Nhân sầm mặt, đáy lòng bỗng hoảng hốt, mở to hai mắt mà hỏi.
“Tình hình của Trịnh Bội Bội rất nghiêm trọng sao?” Đến mức phải ra tòa án?
“Tai biến mạch máu não rất có thể sẽ dẫn tới tử vong.”
“...” Tai biến mạch máu não, tai biến mạch máu não sao?
Cô nhớ rõ là bà ngoại chính là bị tai biến mạch máu não mà qua đời.
Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhận thấy cổ họng tắc nghẽn, giải thích với cảnh sát: “Tôi không hề cho cô ta uống thuốc cao huyết áp.”
“Cô Cảnh, về chuyện này, chúng tôi sẽ cố gắng điều tra từng bước một, tận lực giúp cô tra rõ để rửa tội danh
Nhưng hiện giờ, cô vẫn nên chuẩn bị tâm lý kỹ càng
Tất cả chứng cứ8đều gây bất lợi cho cô
Nếu như chuyện này bị ngài tổng thống biết thì càng phiền toái hơn
Ngài tổng thống cũng không có cách nào để bảo vệ cố.”
“...” Dĩ nhiên Cảnh Y Nhân biết điều này
Tổng thống không những sẽ không bảo vệ cô mà còn cho bộ ngành liên quan điều tra, để người trong thiên hạ biết tổng thống sẽ không vì tình riêng mà làm trái với pháp luật
Như vậy thì Cảnh Y Nhân càng khó thoát khỏi hiểm nguy.
“Tôi biết rồi, cảm ơn anh.” Cảnh sát đứng lên chuẩn bị đi, đồng thời nhắc nhở: “Cô Cảnh, hiện nay cô mang hiềm nghi về tội cố ý giết người, theo quy định thì chúng tôi phải tạm giam cô trước
Nhưng cục trưởng nói cho cô hai mươi tư giờ để cô và ngài Lục bàn bạc phương9án giải quyết, sau đó chúng tôi sẽ đến bắt giữ cô
Trong khoảng thời gian này, cô không thể ra khỏi nhà
Chúng tôi sẽ cho người canh giữ trước nhà có trong hai mươi tư giờ.”
“...” Cảnh Y Nhân bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại, sau đó mở mắt ra, chậm rãi đứng lên, lạnh nhạt gật đầu
“Tôi biết rồi
Cục trưởng thật có lòng.” Cảnh sát đi khỏi
Cảnh Y Nhân mệt mỏi ngồi trở lại ghế sofa
Cảnh Y Nhân không ngờ chuyện lại huyên náo lớn đến mức vậy.
Ngày hôm qua, lúc cầu xin tha thứ, Trịnh Bội Bội đã nói với cô là mình bị người ta ép
Cô nên nghĩ đến việc người phía sau màn nhất định sẽ mượn cơ hội để hãm hại cố
Là do cô quá sơ suất rồi
Năm đó khi bà ngoại mất, Giang Đóa Đóa cũng2nói bị người ta lợi dụng, lừa gạt nên mới cho bà ngoại uống thuốc dẫn tới tai biến mạch máu não mà qua đời.
Lần này, Trịnh Bội Bội cũng bị tai biến mạch máu não, có thể là cùng một người làm.
Cô vẫn cho rằng là do Tiết Phương Hoa làm, nhưng ngẫm lại thì Tiết Phương Hoa làm tất cả cũng chỉ vì muốn tự do, muốn có được một thân phận mới, việc giết bà ngoại chẳng có lợi gì cho cô ta, mà chỉ làm Cảnh Y Nhân phải đau khô
Người đó cố ý dựng lên tai tiếng ngoại tình giữa Trịnh Bội Bội và Lục Minh cũng là để cô phải đau khổ
Mà chính vào lúc cô nản lòng nhất, chán chường nhất, kẻ hung thủ kia chắc chắn sẽ thưởng thức xem Cảnh Y Nhân này thê2thảm đến mức nào