*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kiêu ngạo đến thế cơ à? Bất đắc dĩ, Cảnh Y Nhân lạnh nhạt nói: “Con biết rồi
Lát nữa, con sẽ tới.” cúp điện thoại, Cảnh Y Nhân quay sang nhìn Lục Minh: “Hắc Long gây náo loạn rồi.” “...” Lục Minh biết việc Hắc Long về nước, chỉ là không nghĩ tới Nhạc Phong lại chỉ cho Hắc Long cách này để anh ta ở lại nước Z
Chỉ sợ là Nhạc Phong cố ý muốn Hắc Long nếm chút khổ cực đây
Tuy Hắc Long nghĩa khí, hào sảng, nhưng tính tình lại bá đạo đến mức vô pháp vô thiên, muốn thế nào thì phải như thế đó, từ trước đến giờ, anh ta không bao giờ phân rẽ phải trải cả, đúng là nên để anh ta phải nếm trải một chút khổ cực mới được
Lục Minh quay đầu xe lại, lái về phía Trung Hoàn.
Vừa mới cúp2điện thoại của Cảnh Đức Chính được mấy phút, điện thoại di động của Cảnh Y Nhân lại vang lên.
Số gọi đến là số máy lạ
Cảnh Y Nhân vừa mới nhận điện thoại thì nghe thấy tiếng gào rú của Hắc Long lập tức vang lên từ đầu dây bên kia.
“Cảnh Y Nhân! Rốt cuộc cô có phải là vợ của Lục Minh không đấy? Nhà các người chỉ nhỏ xíu bằng một góc như thế thôi à? Nghèo nàn thể này thì bản vương tử ở thể nào đấy hả? Còn có thằng anh biến thái của cô nữa, tại sao cứ nhìn tôi đắm đuối là thế nào? Cha cô thì nhìn tôi chòng chọc như đang nhìn một đống tiền biết đi ấy! Cả một nhà các cổ đông là quái vật, rốt cuộc là cái thể loại gì thế?”
Cảnh Y Nhân cầm điện thoại ra xa8một chút, suýt nữa bị tiếng thét của Hắc Long chọc thủng màng nhĩ.
Cảnh Y Nhân tức giận nhắc nhở: “Anh đã không còn là vương tử nữa rồi, có chỗ để ở thì đừng chê này chê nọ, hễ rảnh cái là lại nổi khùng lên, không bằng ngầm lại ngày tháng sau này phải sống thế nào đi! Bây giờ anh nghèo đến mức không nuôi nổi cả Nhạc Nhu rồi kìa, đại vương tử của tôi ơi! Đừng nghĩ người ta là thể loại gì, anh hãy soi lại bản thân mình trước đã!“.
“Bản vương tử là người của hoàng thất cao quý.”
“Còn hung hăng nữa thì cứ ném anh ta về đi.” Lục Minh lạnh lùng nhắc nhở.
“Chẹp chẹp chẹp! Vậy thì vị vương tử cao quý định lấy cái gì để nuôi vợ anh thế?” Nhắc tới Nhạc Nhu, cơn tức giận của Hắc Long9lập tức xẹp lại như quả bóng vậy, cộng thêm lại nghe được câu nói đầy uy hiếp của Lục Minh, thái độ của anh ta tốt lên hẳn
“Tôi muốn gặp Nhạc Nhu.” “Anh mà ngoan ngoãn nghe lời thì tôi sẽ để Nhạc Nhu tới thăm anh.” “Đừng nói cho Nhạc Nhu biết tình cảnh bây giờ của tôi.” “..” Cảnh Y Nhân im lặng vài giây, có vẻ như Hắc Long cũng có chút lương tâm đẩy nhỉ, cũng chỉ có Nhạc Nhu mới có thể làm anh ta để ý đến vậy
“Tôi biết rồi.” Đến nhà họ Cảnh, vừa vào nhà, Cảnh Y Nhân còn tưởng đi nhầm vào ổ chó
Trên mặt đất bừa bộn đầy gối, dép, giày, ấm nước, cả sàn phòng khách đều là rác rưởi, cô thấy Cảnh Đức Chính, Thu Bách Hợp và Cảnh Triệt đang đứng hết trong phòng khách
Hắc Long2chỉ vào mũi Cảnh Triệt chửi ầm lên: “Anh còn dùng cặp mắt đắm đuối kia nhìn tôi là tôi sẽ móc mắt anh ra đấy!” Cảnh Triệt không hề sợ hãi, cười hì hì với Hắc Long mà nói: “Anh trai, về sau anh là anh cả của nhà họ Cảnh chúng ta, có chuyện gì thì xin anh cứ việc sai bảo em nhé.” Cảnh Đức Chính thấy ngoài cửa có tiếng động, quay đầu lại thì thấy Lục Minh và Cảnh Y Nhân đến, ông ta bèn bước lên nghênh đón
Cảnh Đức Chính tìm dép cho Cảnh Y Nhân trên kệ giày, một lúc lâu sau mới tìm được
Rồi ông ta lại lấy một đôi dép mới cho Lục Minh, anh thỉnh thoảng hay tới nhà nến Cảnh Đức Chính đã sớm chuẩn bị riêng dép cho anh
Hai người đối dép và vào nhà
Cảnh Đức Chính mới2bảo người giúp việc khẩn trương dọn dẹp lại căn phòng.