*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
5��...” Bên ngoài không ai đáp lời.
Cũng may vừa rồi Cảnh Y Nhân để túi xách ở dưới đất. Cô lấy di động từ trong túi ra gọi cho Lạc Tử Kiều. Nhưng lúc này anh ta đang bận quay phim, không thể nghe điện thoại, điện thoại đổ chuông hồi lâu vẫn không có người bắt máy. Cảnh Y Nhân lại gọi cho chị Cầu.
Rất nhanh chị Cầu đã nghe điện.
“Chị Cầu! Em đang ở trong phòng thay quần áo, quần áo bị người ta lấy mất, hiện tại đang ở trần đây này!”
“Hả!” Chị Cầu giật mình hồ lên một tiếng.
Bây giờ chị phải đi đâu để tìm người kia. Chị Cầu nhìn xung quanh một chút, nghĩ tới trong xe đạo cụ hẳn là có đồ.
“Em đợi chút! Một lát2nữa chị sẽ đưa quần áo tới!”
Cúp điện thoại, chị Cầu lập tức chạy tới sau xe đạo cụ giật mở cửa xe. Bên trong xe quả nhiên có không ít đạo cụ, trang phục. Trang phục ở đây phần lớn là diễn viên cần phải mặc, chị Cầu không biết hôm nay sẽ phải mặc bộ nào bèn tùy ý lấy bộ không mấy nổi bật đưa qua cho Cảnh Y Nhân. Cảnh Y Nhân mặc quần áo xong liền xách theo túi lập tức đi ra ngoài tìm quần áo của mình.
Cô muốn nhìn xem ai trộm quần áo của mình. Chị Cẩu vẫn luôn đi theo sau Cảnh Y Nhân: “Loại chuyện như vậy ngoại trừ Trịnh Bội Bội còn có thể là ai chứ? Sớm đã nghe nói cô8ta từng làm không ít những thứ chuyện thất đức này.” Cảnh Y Nhân tìm khắp nơi, cuối cùng thấy quần áo của mình trong rãnh thoát nước ở bên đường. Cảnh Y Nhân không quan tâm tới quần áo của mình mà là bức ảnh chụp trong túi áo của cô, đó là tấm ảnh chụp cùng các con cố.
Cảnh Y Nhân nhặt một nhánh cây trên mặt đất kéo quần áo từ trong rãnh nước bẩn lên, thò tay vào túi sờ được một góc tấm ảnh lôi ra. Cũng may là ảnh chụp có ép plastic nên không bị ngấm nước.
Cảnh Y Nhân bỏ lại cành cây và quần áo, rút một tờ giấy ướt từ trong túi xách ra lau sạch bức ảnh.
Trong hình là Cảnh Y Nhân ngồi6xổm trên cỏ, hai bé Đâu Đâu đáng yêu lần lượt ngồi bên trái và bên phải trong lòng cô.
Cảnh Y Nhân bỏ ảnh vào trong túi, theo chị Cầu quay trở lại đoàn phim. Vừa tới đoàn phim, Trịnh Bội Bội lại bắt đầu gây sự với cô.
“Cảnh Y Nhân, tôi nói tìm khắp nơi không thấy quần áo của tôi, hóa ra là bị cô mặc đi rồi. Cô có thấy xấu hổ hay không vậy? Đây là trang phục của đoàn làm phim dùng để quay phim cô không biết hay sao?”
Trịnh Bội Bội ầm ĩ làm mọi người đều chú ý tới Cảnh Y Nhân. Cảnh Y Nhân cong khóe miệng, cổ đoán vừa rồi hẳn là Trịnh Bội Bội đã cho người đi trộm quần áo của mình.
Không3quan tâm mình mặc quần áo của ai, Trịnh Bội Bội cũng sẽ sỉ nhục mình một trận. Tiểu Tường vẫn luôn đợi trong đoàn phim, thấy Cảnh Y Nhân đã thay quần áo khác, vội bước lên hỏi: “Chị Y Nhân! Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Lúc Y Nhân thay quần áo đã bị người khác lấy trộm quần áo.” Chị Cầu giải thích.