*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
5ảnh Đức Chính đang đi du lịch với Thu Bách Hợp. Cảnh Hi đi biểu diễn ở nước ngoài. Cảnh Triệt cũng không biết đã chạy đi đầu, gọi điện thoại thì không bắt máy.
Trong nhà chỉ có một bảo mẫu, một bảo mẫu khác mới xin nghỉ. Cô chỉ có thể để bảo mẫu ở lại trong Đại Đâu Đâu. Cảnh Y Nhân một mình bế con, che ô đưa Tiểu Đâu Đâu tới bệnh viện.
Nửa đêm canh ba, mưa rất lớn. Cô bế Tiểu Đâu Đâu trong mưa đợi hơn nửa tiếng đồng hồ cũng không có xe, không thể làm gì khác đành bế con đi trong mưa tới Bệnh viện Nhi thành phố.
Cô bế con gần một tiếng đồng hồ mới gặp được một người tốt2bụng dừng xe chở bọn họ một đoạn.
Khi tới bệnh viện, bé được kiểm tra ra bị viêm ruột cấp.
Tiểu Đâu Đâu nhỏ như vậy mà phải làm nội soi, lúc đó mới phát hiện đoạn ruột bị viêm đã bắt đầu hoại tử. Bác sĩ trách cô sao muộn thế này mới đưa con đến. Lúc này bệnh tình đã vô cùng nghiêm trọng, con bé cũng chịu đau không ít.
Khi đó Cảnh Y Nhân đau lòng chỉ biết khóc.
Lục Minh mới rời đi được bốn tháng, cô không biết làm gì cả nên mới giày vò con mình thành bộ dạng này, cô hận sự bất lực của bản thân mình.
Thế nên, sau chuyện này cô bắt đầu học lái xe. Tinh thần suy sụp hết bốn tháng8trời, vì con mà cô đã dần dần tỉnh lại.
Bác sĩ kê đơn thuốc cho Tiểu Đâu Đâu, dặn dò sau này Tiểu Đâu Đâu phải ăn thanh đạm, không được ăn dầu mỡ.
Mỗi ngày, chỉ cần con không bài tiết thì cô ngừng cho ăn.
Chỉ sợ bé bị táo bón, những vật bài tiết kia sẽ làm nhiễm trùng đường ruột.
Thế nên, Tiểu Đâu Đâu lúc đó chỉ cần không bài tiết một ngày, ngày hôm sau cảnh Y Nhân liền đau lòng chỉ cho Tiểu Đâu Đâu ăn một bữa. Bé có đói thì liền cho bé bú sữa mẹ, không cho bé ăn bất cứ món ăn dặm nào.
Sau đó Tiểu Đâu Đâu đã quen.
Thế nên mới dẫn tới lượng cơm hiện giờ Tiểu Đâu Đâu ăn6rất ít.
Những nỗi khổ này chỉ có mình cảnh Y Nhận biết, cô không để ý tới Lục Minh mà tiếp tục cho con ăn.
Ăn hai miếng, Tiểu Đâu Đâu lại lắc đầu không chịu ăn nữa. Cảnh Y Nhân sầm mặt, nói: “Con xem, anh đã ăn xong rồi, con không ăn hết thì lát nữa ma ma chỉ đưa anh đi công viên trò chơi thôi.”
Tiểu Đâu Đâu vừa nghe liền bậm bậm môi, đôi mắt tròn vo, trong vắt bắt đầu ầng ậng nước. Bé làm vẻ mặt nểu ma ma không đưa con đi, con sẽ khóc cho ma ma xem.
“Con còn nhỏ. Không ăn thì thôi...”
Một câu Lục Minh còn chưa nói hết, Cảnh Y Nhân đã quay đầu lại, quát Lục Minh:
“Anh thì biết3cái gì? Anh có chăm con ngày nào không?”
“...” Lục Minh sầm mặt, đôi mắt như bốc lửa, trừng Cảnh Y Nhân rồi gằn giọng cảnh cáo: “Cảnh Y Nhân!”