*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
6ó cảnh sát đứng xem thấy mọi chuyện hình như đi hơi quá, muốn tiến lên ngăn lại lại bị Nhạc Phong nổi giận gầm lên một tiếng.
“Mấy người dám tới gần thử xem!”
Nhạc Phong gầm lên giận dữ, nhân viên cảnh sát đứng tại chỗ không dám nhúc nhích gì.
Thấy thế, Giang Đóa Đóa ngồi dưới đất một tay ôm đầu, một tay vỗ đùi khóc lóc kêu trời gọi đất. “Thói đời ngày nay còn pháp luật hay không? Cảnh sát thấy người bị đánh mà vẫn mặc kệ.” Nghe vậy, khóe miệng Nhạc Phong cong lên, lạnh nhạt bước tới đứng trước mặt Giang Đóa Đóa, sau đó chậm rãi ngồi xuống. Anh ta nhìn về phía Giang Đóa Đóa, cong miệng cười tà: “Pháp luật?” Nói xong Nhạc Phong nang mắt nhìn cảnh Y Nhân một cái: “Đều ở2nhà Y Nhân!” “...” Vẻ mặt Giang Đóa Đóa ngây ngốc, không hiểu có ý gì. “Cô còn chưa biết thân phận của Cảnh Y Nhân?” “...” Cảnh Y Nhân có thể có thân phận gì, cô ta không phải là một con bé nhà quê số may gả được và nhà giàu là đã may mắn khó tin lắm rồi à, còn thể nào nữa? Nhạc Phong cười nhẹ một tiếng: “Đến bây giờ cô còn chưa biết thật ra Lục Minh là ai đúng không?”
“Công ty Lục Thị làm gì biết không?” “...” Cô ta đương nhiên biết công ty Lục Thị, cô ta còn tới tòa nhà Lục thị chơi rồi mà.
Về phần làm gì thì một đứa con gái nhà quê như cô ta sao biết được.
Giang Đóa Đóa vẻ mặt ngây ngốc ôm đầu nhìn Nhạc Phong. Vẻ8mặt hiển nhiên không biết.
“Vậy cái tên Lục Chính Hoa chắc là có nghe qua chứ!” “...” Đương nhiên biết, ai lại không biết tổng thống nước mình chứ? Muốn không biết cũng khó, ngày nào cũng xuất hiện trên TV. Nhưng tổng thống với Cảnh Y Nhân có quan hệ quái gì? Người ta chính là tổng thống, một đứa con gái sinh ra ở nông thôn như Cảnh Y Nhân sao có thể tới gần tổng thống được chứ.
Nhạc Phong tiếp tục gợi ý: “Cô không thấy Lục Minh cùng họ với tổng thống là chuyện rất trùng hợp à?” “...” Nghe vậy, đồng tử Giang Đóa Đóa co rụt lại, dường như đã hiểu ra chuyện gì. Cô ta chậm rãi ngước mắt nhìn cảnh Y Nhân, sắc mặt trắng bệch, lập tức mất hồn mất vía, sau đó đột2nhiên lắc đầu. “Không thể nào! Cảnh Y Nhân chẳng qua chỉ là một con bé nhà quê sao có thể là con dâu tổng thống? Không thể nào!” Giang Đóa Đóa có chết cũng không thừa nhận, cô ta thét lên. Giang Đóa Đóa thế nào cũng không tiếp nhận được việc Cảnh Y Nhân không chỉ gả vào nhà giàu có, hơn nữa người kia còn là con trai tổng thống. Cảnh Y Nhân là con dâu tổng thống, đã thành hoàng thân rồi.
Mà cô ta, Giang Đóa Đóa, người đã từng luôn cao hơn Cảnh Y Nhân một cái đầu, vẫn là một người phụ nữ nhà quê. “Không thể nào! Mấy người lừa tôi, sao Cảnh Y Nhân có thể gả cho con trai tổng thống được. Gia đình hoàng gia người ta sao có thể coi trọng một2đứa con gái sinh ra ở nông thôn, mấy người nhất định lừa tôi!” Giang Đóa Đóa hét lên, cứ như đã phát điên. Người trong Cục Cảnh sát dùng ánh mắt thương cảm, khinh thường các kiểu nhìn cô ta. Cô gái này bị bệnh thần kinh sao? Hay là kẻ ngốc? Bọn họ đều là cảnh sát, nếu không phải biết thân phận Cảnh Y Nhân lại mặc kệ khi nhìn thấy người khác đánh người à?
Giang Đóa Đóa như phát điện, Cảnh Y Nhân bình tĩnh nhìn cô ta, nghĩ tới Tiểu Đâu Đâu bị cướp đi.