Quả nhiên, kẻ trong cuộc u mê, kẻ bàng quan tỉnh táo.
Khóe miệng Cảnh Y Nhân giật giật, cô vươn tay ngỏ ý tạm dừng. “Dừng...”
“Chị không biết đâu, Y Nhân! Cảnh Hi bình thường đối xử với em tốt lắm, anh ấy mấy lần ám chỉ với em2rằng anh ấy có ý với em!”
“Dừng...” “Anh ấy nói thích em, quan hệ của em với anh ấy còn thân thiết hơn cả với mẹ anh ấy nữa...” “Dừng lại!” Cảnh Y Nhân hét nhỏ một tiếng. Lý Lộ kích động đến mức không ngừng nói, Cảnh Y6Nhân nổi giận hét lên một tiếng, Lý Lộ mới im miệng, ngây ra nhìn Cảnh Y Nhân.
Cảnh Y Nhân sự kích thích đến Lý Lộ nên kéo cô ấy ngồi xuống dãy ghế dựa sát vách tường bên cạnh, từ tốn giải thích cho cô ấy nghe: “Em7nghĩ thử xem, nếu một người đàn ông thực sự thích một cô gái, em cảm thấy anh ta sẽ quàng vai hay ôm eo cô ấy đi dạo phố?”
“...” Nghe vậy, trong lòng Lý Lộ lộp bộp một cái. Cô ấy do dự hồi lâu, lừa mình dối4người mà trả lời: “Hình như đều giống nhau cả mà.” “...”Hai bên thái dương của Cảnh Y Nhân run rẩy.
Cổ lại hỏi: “Em cảm thấy đi dạo trung tâm thương mại với người yêu, phải là người đàn ông giúp cô gái mua quần áo, hay là cô6gái giúp người đàn ông chọn quần áo?”
“Đều được mà? Phải xem là ai cần nữa, em có một đống quần áo rồi, không cần Cảnh Hi mua cho em.” Ngẫm lại, Lý Lộ mới nhận ra Cảnh Hi thật sự chưa bao giờ tặng cô ấy một bộ quần áo nào cả, chỉ có cô ấy tặng Cảnh Hi không ít cà vạt và thắt lưng thôi. “Vậy em cảm thấy một người đàn ông có bao giờ so sánh cô gái mình thích với mẹ mình không?”
“Vậy nghĩa là trong cảm nhận của anh ấy, em cũng quan trọng như mẹ anh ấy, trong mắt người đàn ông ngoài cô gái mình thích ra, còn ai có địa vị quan trọng bằng mẹ nữa?” “...” Cảnh Y Nhân nghẹn lời nhìn Lý Lộ.
Cô thật sự chịu thua năng lực lừa mình dối người của Lý Lộ, rồi lại không biết phải giải thích với cô ấy như thế nào. Đột nhiên, cô nghĩ đến những hành động cử chỉ của Lục Minh đối với mình ngày thường, cô kể cho Lý Lộ nghe:
“Mỗi lần chị ra ngoài một mình, Lục Minh luôn lấy một chiếc áo khoác choàng lên người chị, sau đó kiểm tra trong túi chị xem chị có quên mạng di động hay tiền bạc không, nếu trong túi không có tiền, anh ấy sẽ bỏ một ít vào, sau đó tiến chị đến tận cửa xe. Cứ cách một tiếng anh ấy sẽ nhắn tin hoặc gọi điện thoại cho chị.”
Cho nên khi ở bên ngoài, Cảnh Y Nhân chưa bao giờ gặp phải trường hợp quên mang tiền, hoặc là bị xấu hổ vì không có tiền lúc mua sắm.
“Nếu anh ấy cùng chị đi dạo phố, chỉ cần chị liếc qua thứ gì hai lần là anh ấy sẽ mua nó ngay, túi có nặng đến mấy, Lục Minh cũng chỉ xách bằng một tay, còn tay kia nhất định sẽ ôm chị.” “Khi đi đường, anh ấy sẽ để chị đi bên trong, anh ấy đi bên ngoài. Khi ngồi trong xe, chị mà không cài dây an toàn thì anh ấy sẽ không khởi động xe. Khi ăn cơm, anh ấy sẽ uống một thìa canh trước để thử nhiệt độ, rồi mới múc cho chị một bát.”
“Nếu đi ăn cơm tấy, Lục Minh luôn giúp chị cắt bò bít-tết, chị chỉ việc ăn thôi, không cần động tay.” “Khi ngủ, anh ấy luôn vỗ về chị ngủ trước rồi mới ôm chị ngủ. Khi vào toilet...” 15 phút mà cô vẫn chưa đi ra, Lục Minh nhất định sẽ đi vào, không cần biết đó có phải toilet nữ ở nơi công cộng hay không.
Hồi trước khi chưa mang thai, mỗi lần “dì cả” đến, Lục Minh sẽ chuẩn bị nước gừng pha đường cho cô, rồi giúp cô xoa bụng. Bây giờ mang thai, ngày nào Lục Minh cũng dặn dò cô phải ăn các loại thực phẩm dinh dưỡng, có lúc cô bị nôn, lại có lúc cô không hợp khẩu vị, Lục Minh sẽ lên mạng tìm một số loại thức ăn mà phụ nữ mang thai ưa thích, sau đó bảo đầu bếp trong nhà chế biến.