Không phải Cảnh Y Nhân keo kiệt, nếu lúc ấy Lục Minh gọi điện thoại nói cho cô một tiếng, cô sẽ hào phóng đưa hết cho Nhạc Nhu mà không thấy sao cả. AS Nhưng anh lại chẳng nói gì, tự ý lấy món đồ mà cô luôn coi như bảo bối tặng người khác. Hơn nữa bây giờ anh còn đứng xa có như thế, không chừng lát nữa2anh lại chạy mất.
Nghĩ đến vừa rồi Lục Minh tức giận chạy đi, Cảnh Y Nhân lại thấy bực mình. Thấy cô chực khóc, Lục Minh mới định thần lại, bước lên ôm lấy cái đầu nhỏ của cô trấn an. “Tình hình lúc ấy hơi đặc biệt, nên chị ấy lấy đi.”
“Đó là quà anh tặng em mà!” “Về sau anh sẽ tặng cho em rất nhiều thứ khác.”
“Thật không?”6Cảnh Y Nhân mím môi, ôm lấy thắt lưng Lục Minh, xem anh còn dám chạy nữa không. “Đương nhiên, em muốn gì anh đều cho em hết.”
Cảnh Y Nhân tủi thân ngước đôi mắt long lanh lên bình tĩnh nhìn Lục Minh.
“Em muốn anh đừng bỏ lại em mà chạy mất, em là vợ anh, anh là chồng em, anh mà bỏ em thì em sẽ đau khổ lắm.” Nghe7Cảnh Y Nhân nói vậy, trong lòng Lục Minh đột nhiên tê rần, vừa rồi anh ghen tuông đến phát điên rồi, mải lo sợ Cảnh Y Nhân vẫn còn tình cảm với Khâu Vương mà bỏ lại có một mình ở bên ngoài.
Lục Minh đau lòng ôm cái đầu nhỏ của cô, thấp giọng xin lỗi bên tai cô. “Anh thực sự xin lỗi, sẽ không có lần sau đâu!”4Dù Cảnh Y Nhân thật sự còn tình cảm với Khâu Vương đi nữa, chỉ cần không cho cô biết Nhạc Phong chính là Khâu Vương thì bọn họ vẫn là đôi vợ chồng ân ái...
Cảnh Y Nhân khẽ nhấc khóe miệng lên mỉm cười. Tuy rằng đến bây giờ Cảnh Y Nhân vẫn không hiểu vì sao vừa rồi Lục Minh lại tức giận đến vậy, nhưng lại nghĩ chắc6anh có lý do riêng.
Chỉ cần cô thi thoảng cố tình giả vờ đáng thương trước mặt anh thì tình cảm vợ chồng bọn họ sẽ lại êm đẹp.
Bọn họ có chút mâu thuẫn nhỏ không cần giải thích nhiều cũng đã được hóa giải rồi...
Cảnh Y Nhân đã nằm viện được gần một tháng. Trong khoảng thời gian này, Hắc Long tới hai lần, lần nào cũng giống nhau, đều ra về trong cơn giận.
Thể lực của anh ta ở nước Z có hạn, cho nên dù biết Nhạc Nhu đang trốn ở chỗ Nhạc Phong, anh ta cũng không đến tìm, hai lần đến chỗ Cảnh Y Nhân đều muốn nhờ Lục Minh hỗ trợ nhưng lại không thể vứt mặt mũi sang một bên để mở lời, giọng điệu lúc nào cũng cao ngạo vênh váo, Lục Minh càng không muốn giúp anh ta. Sức khỏe của Cảnh Y Nhân hồi phục lại rất nhanh, trong khoảng thời gian này, Lục Minh cũng trở lại bình thường, làm việc và nghỉ ngơi. Ban ngày đến công ty làm, tan ca sớm đến bệnh viện thăm Cảnh Y Nhân.
Giữa trưa hôm nay.
Cảnh Y Nhân vừa ăn cơm vừa ngồi trên giường bệnh xem phim truyền hình.
Đột nhiên, di động trong tay cô đổ chuông. Cảnh Y Nhân tướng Lục Minh gọi tới, vì vào giờ này mỗi ngày, anh luôn gọi điện thoại hỏi cô ăn cơm chưa, ăn món gì, có hợp khẩu vị hay không..., nếu không hợp, ngày mai anh sẽ bảo đầu bếp trong nhà chế biến đa dạng hơn.
Lục Minh luôn yêu thương, chiều chuộng cô hết mực. Cuộc sống của bà Lục chẳng khác gì heo, ăn no là ngủ, tỉnh dậy là chơi. Cảnh Y Nhân lấy điện thoại di động, không nhìn màn hình đã nhấn nút nghe. Điện thoại vừa kết nối, tiếng khóc quen thuộc của một người phụ nữ bỗng vang lên.
“Y Nhân ơi! Hu hu! Cảnh Hi nhập viện, sắp không qua khỏi rồi... Hu hu! Con mau đến thăm nó đi!”
Đầu bên kia điện thoại là tiếng khóc đau lòng muốn chết của Thu Bách Hợp.
Nghe vậy, vẻ mặt Cảnh Y Nhân trở nên nghiêm trọng, chiếc thìa trong tay rơi xuống bát.
“Cái gì? Mẹ! Mẹ đừng khóc nữa, mẹ nói rõ đã!” Qua điện thoại, Thu Bách Hợp khóc lóc nói không rõ tiếng: “Mẹ cũng không biết cụ thể. Tóm lại là cảnh Hi nghĩ quẩn trong lòng, cắt cổ tay tự sát! Huhuhu!”