Phó Minh Tuấn đứng trước bàn bi-a, thấy Lục Minh đến liền đặt gậy bi-a trong tay xuống, bước lên đón anh.
Vẻ mặt Lục Minh vẫn dửng dưng như mọi khi, liếc xung2quanh nhìn mọi người. Ngoài Phó Minh Tuấn đang đi về phía anh, quả thật không còn ai mà anh có thể nhận ra ngay lập tức. “Lục Minh, bọn tôi chờ cậu4đã lâu rồi đấy. Đến muộn phải phạt một ly.” Phó Minh Tuấn vừa đến liền trêu chọc anh, sau đó tầm mắt chuyển sang Cảnh Y Nhân, lúc nào cổ cũng xinh3đẹp như vậy. “Nhìn thấy thầy giáo mà không chào một tiếng à?” “Hừ.” Cảnh Y Nhân hất mặt sang một bên, thầy giáo cái quái gì? Đến Lục Minh cũng nói anh2ta là cầm thú. Vả lại, ở đây không phải trường học, dựa vào cái gì mà bắt cô phải chào như thế.
“...” Cô gái này vẫn kiêu ngạo như vậy.
“Đừng đứng ở cửa nói chuyện nữa, vào đây đi.” Một cô gái đi tới khách sáo nói. Lục Minh kéo bàn tay nhỏ bé của Cảnh Y Nhân khoác vào khuỷu tay mình, lững thững đi vào.
Mấy người đàn ông vừa nãy bước lên nhiệt tình tự giới thiệu. “Lục tổng! Lục tổng! Tôi là A Minh, cậu còn nhớ tôi không?” Một người đàn ông mặc âu phục, đi giày thể thao chỉ vào mũi mình mà nói, miệng đầy mùi thuốc lá. “Tôi là Diêu Thông.” “Tôi là đứa cao to ngồi sau bàn cậu đấy!”
Mấy người đàn ông chen nhau tiến đến nịnh bợ Lục Minh.
Lục Minh theo bản năng nhíu mày. Phó Minh Tuấn đứng bên cạnh dùng tay cản bọn họ lại, anh ta biết Lục Minh mắc bệnh ưa sạch sẽ rất nặng, không thích người khác ở quá gần mình. “Mấy cậu đừng ồn ào nịnh bợ nữa được không, để người ta yên một lát.”1Một người đàn ông bất mãn kêu ca: “Cậu cậy mình có quan hệ tốt với Lục tổng nên không cho bọn này nói chuyện à? Lục tổng, hay là chơi mạt chược với chúng tôi đi.”
“...” Lục Minh có vẻ thờ ơ, lại cảm thấy nhàm chán vì ở đây toàn người xa lạ.
Anh nhìn cảnh Y Nhân bên cạnh: “Em muốn chơi không?”
“...” Cảnh Y Nhân do dự hai giây mới gật đầu.
Thật ra không phải là cô không biết chơi, mà quả thực cô chưa chơi mạt chược ở thế giới này bao giờ, không biết cách chơi có giống nhau không?
Tínhớ của cô rất tốt, đánh mạt chược chưa bao giờ thua, hồi trước có một vị nương nương trong hậu cung vì muốn lừa lấy mấy món đồ của cô mà kéo cô chơi mạt chược bằng được. Kết quả là, cứ hễ có người rủ cô chơi một lần là không bao giờ có lần thứ hai, lần8nào cô cũng khiến máy nương nương đó tức đến giậm chân, bị thua sạch của hồi môn từ nhà mẹ đẻ của họ.
Lục Minh lạnh nhạt mở miệng nói với mấy người đàn ông: “Vậy thì chơi một lát.” Mấy người đàn ông đều thấy sung sướng, cung kính dẫn đường cho Lục Minh: “Lục tổng, mời sang bên này.” Đồng thời họ nhướn mày với nhau. Lục Minh dẫn Cảnh Y Nhân đi đến trước bàn mạt chược, kéo ghế dựa ra, để cô ngồi ở ghế chính. Cô mím môi cười với anh, không khách khí ngồi xuống. Lục Minh kéo ghế dựa bên cạnh Cảnh Y Nhân ra ngồi. “...” Cả hội đều tưởng Lục Minh sẽ chơi, không ngờ anh lại cho Vợ chơi thay. Ngay lúc bọn họ đang vô cùng lo lắng, Cảnh Y Nhân đột nhiên mở miệng hỏi: “Trò này chơi như thế nào ạ?”
Thể là mấy người họ như trút được gánh nặng trong8bụng, cười ha hả nhìn Cảnh Y Nhân.
Một người đàn ông đeo kính ngồi đối diện cô trông có vẻ nhã nhặn trả lời.
“Hai quân bài giống nhau tạo thành một đôi, ba quân giống nhau là có thể ăn quân của người khác, bốn là thua, nếu cùng một màu thì phải bỏ một phần tiền, nếu có hoa thì phải bỏ gấp đôi tiền. Lần đầu tiên cô Lục đây chơi mạt chược thì không cần chơi quá nhiều đầu, một vạn một lần là được.”