Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 267: Lại bị mời lên văn phòng



Bạn học xung quanh thấy cảnh này liền cười sung sướng, nhao nhao lấy di động ra quay chụp. Cảnh Y Nhân mở miệng nói một câu: “Đương nhiên là đáp lễ ngươi rồi. Bổn cung không thể để ngươi hắt nước không công được.”

“Mày dám thử động vào tao một lần xem!” Ly Ly trợn trừng mắt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi, nước bọt bắn tung tóe cảnh cáo. Cảnh Y Nhân thờ ơ không động lòng, khuôn mặt lộ ra vẻ cao ngạo xem thường: “Thế à?” Miệng nhỏ của Cảnh Y Nhân nói một câu, máy cắt tóc liền dí vào chỗ chân tóc sát da đầu cô ta, chẳng mấy chốc một đống tóc đã từ trán rơi thẳng xuống. Một lọn tóc vàng dài trông như lông gà từ trong bàn tay nhỏ của Cảnh Y Nhân rơi ra. Chính giữa đầu Ly Ly bị cạo thành một đường sân cỏ, hai bên tóc vàng rũ xuống, ở giữa là một đường màu đen.

“Phụt...” Bạn học xung quanh từng người bụm miệng cười trộm.

Bọn họ vốn đã không ưa gì Ly Ly bởi thường ngày cô ta vẫn hay phách lối ra oai ở trường học, cô ta có chú là cục trưởng cục cảnh sát, thế nên dù có vi phạm nội quy cũng chẳng sợ. Nhìn cô ta bị chỉnh đốn, chẳng những không một ai để ý tới mà còn thấy hả hê trong lòng.

Xung quanh còn có mấy bạn nam huýt sáo, gào thét vỗ tay hô to. “Cảnh Y Nhân! V5*! V5!”

(*) VD: trong tiếng Trung, từ này là viết tắt của từ uy vũ, nghĩa là rất có quyền lực, rất mạnh mẽ. Ly Ly tức giận đến mức nước mắt chảy ròng ròng, cô ta ôm lấy cái đầu xấu xí của mình.

Các bạn học thi nhau lấy điện thoại di động ra chụp.

Cảnh Y Nhân cảnh cáo: “Lần sau người còn dám chọc vào ta hoặc bắt nạt người khác thì không chỉ trốc đầu thôi đâu.”

“Cảnh Y Nhân đồ đo nhà máy, cứ chờ xem, sớm muộn gì tao cũng xé xác mày ra.”

Ly Ly chạy đến cửa chính của nhà ăn còn quay đầu lại, một tay ôm đầu một tay chỉ vào Cảnh Y Nhân chửi ầm lên, mắng xong liền xoay người ôm đầu chạy, lúc chạy lọn tóc hai bên bay lên, nhìn từ xa trông như con gà lông vàng bị vặt lông đang chạy vậy.

Tất cả mọi người bắt đầu ha ha cười vang.

Chuyện này Cảnh Y Nhận thấy rất sảng khoái.

Kết quả là đến chiều khi chưa tới giờ vào lớp, Cảnh Y Nhân mới đi được nửa đường đến lớp âm nhạc đã bị Phó Minh Tuấn chặn lại. “Đến phòng làm việc của tôi,“ Anh ta lạnh lùng buông một câu rồi xoay người rời đi.

“...”Khóe miệng Cảnh Y Nhân nhếch lên.

Anh ta là ai chứ? Trên thế giới này ngoại trừ cậu ra không có người thứ hai dám ra lệnh cho cô.

Buổi chiều trời nắng to, nóng đến mức ve sầu trên cây kêu inh ỏi muốn chết người, anh ta còn làm cô nổi giận nữa. Nóng như thế còn mặc âu phục, anh ta không sợ chết vì nóng à?

Cảnh Y Nhân không cam tâm tình nguyện bước theo anh, chân đi giày da trên lối đi bộ nóng bỏng rát.

Đến văn phòng của giáo sư bộ môn.

Cô vừa vào văn phòng xa hoa này liền có một luồng gió mát thổi đến cực kì thoải mái. Cảnh Y Nhân đoán chắc chắn là vì chuyện vừa nãy cô dạy dỗ Ly Ly ở nhà ăn, anh ta mới gọi cô đến văn phòng.

Cô đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, chờ Phó Minh Tuấn giáo huấn.

Cuối cùng Phó Minh Tuấn vào văn phòng cũng không vội giáo huấn cô, mà đi đến chỗ vách tường, mở cánh cửa tủ lạnh lớn ra. Một làn sương trắng từ tủ lạnh nhẹ nhàng bay ra. Phó Minh Tuấn lấy một túi nước từ trong đó ném cho Cảnh Y Nhân, rồi đóng tủ lạnh lại.

Cảnh Y Nhân nhanh tay bắt được túi nước vừa lạnh vừa mềm, mới nhìn đã biết đó là túi chườm đá dùng để giữ tươi. “Anh không thể cho kem gì đó được sao? Lại đưa cho người ta thứ dùng để giữ tươi?”

Cô không phải hoa quả, cũng chẳng phải hải sản, đúng là không hiểu tâm lý gì cả.

Phó Minh Tuấn lạnh lùng trách cứ một tiếng: “Cô tưởng con gái ăn kem thì tốt à?”

Nói xong anh ta trở lại bàn làm việc rồi ngồi xuống.

Phó Minh Tuấn sắp xếp lại mấy tấm hình trên bàn làm việc một chút, đây là tư liệu về nước Lộc Nguyên mà Lục Minh và cô cần lần trước. Anh tốn rất nhiều tâm tư cũng không tìm hiểu được tường tận, chỉ khi lục lọi đống ảnh ở chỗ thầy giáo mới phát hiện ra mấy tấm hình chụp lăng mộ này.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv