*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
9�ng ta lo nếu cứ như vậy thì cảnh Triệt sẽ càng không rút đơn kiện.
Trước đây, ông ta còn nghĩ Cảnh Triệt ít nhiều còn có chút tình cảm với con gái mình, bây giờ nhìn lại thì chỉ chỉ sợ không có lấy một tia hy vọng nào...
Nửa tháng qua, Quý Quân Tuyết và Cảnh Triệt sống vô cùng nhàn nhã.
Sau khi cảnh Triệt không đi làm thì gần như ngày nào cũng có thời gian ở bên Quý Quân Tuyết, đưa cậu đến trường, đón cậu tan học
Hôm nay, sau khi Quý Quân Tuyết tan học, Cảnh Triệt lại đến đón cậu như ngày thường
Từ xa, anh ta đã thấy một cậu bạn học đang kề vai sát cánh với Quý Quân Tuyết, cười đùa vui vẻ đi ra khỏi lớp học
Cậu con trai kia quàng vai3Quý Quân Tuyết, còn ghé sát vào tai cậu, thì thầm điều gì đó
Thấy vậy, Cảnh Triệt sầm mặt lại, hơi nhíu mày
Quý Quân Tuyết đứng ở ngã ba đường, nhìn thấy xe của Cảnh Triệt, cậu chào tạm biệt bạn học rồi chạy về phía xe của Cảnh Triệt
Lên xe, cậu đeo đai an toàn vào.
Cảnh Triệt khởi động xe, vừa nhìn về phía người bạn học kia đi khỏi vừa thờ ơ nói: “Cậu bạn kia có quan hệ rất tốt với em sao?”
“Cũng tạm, cậu ấy là sinh viên chuyển trường
Hôm nay em mới quen, cậu ấy cũng thích chơi bóng rổ như em nên trò chuyện khá là hợp.”
Quý Quân Tuyết chỉ nói đơn giản
cảnh Triệt không nói gì nữa, quay đầu xe rồi lái ra khỏi trường
“Anh Cảnh Triệt, tối nay anh muốn ăn gì?”0“Hôm nay ra ngoài ăn, anh đưa em tới một nơi.”
“A...” Cảnh Triệt lái xe tới cửa một câu lạc bộ ở trung tâm thành phố
Xuống xe, một người đàn ông tuổi trung niên ở cửa câu lạc bộ lập tức bước lên đón tiếp, ông ta cung kính gọi một tiếng: “Cảnh tổng!”
Bước chân Cảnh Triệt không hề dừng lại mà tiếp tục đi vào trong
Quý Quân Tuyết cũng đi theo anh ta vào câu lạc bộ
Ông chủ tuổi trung niên đi bên cạnh, vừa đi vừa cung kính giới thiệu với Cảnh Triệt: “Cảnh tổng, sao hôm nay ngài đã đến rồi? Tầng bảy vẫn còn đang sửa chữa, ngày mai mới chính thức hoàn thành.” “Ông đi chuẩn bị một căn phòng riêng để dùng bữa.” Cảnh Triệt thản nhiên nói
“Vâng!” Ông chủ tuổi trung niên lập5tức dẫn Cảnh Triệt lên phòng riêng ở trên tầng hai
Quý Quân Tuyết mờ mịt, kể từ khi biết Cảnh Triệt đã bán cổ phần đi thì nửa tháng nay, không còn thấy ai gọi Cảnh Triệt như vậy nữa.
Mà ông chú này trái một câu Cảnh tổng, phải một câu Cảnh tổng
Lẽ nào ông ta không biết Cảnh Triệt đã không còn là tổng tài nữa hay sao? Trên báo đã đăng tin được một thời gian rồi mà..
Khi vào phòng riêng, Cảnh Triệt kéo ghế ra cho Quý Quân Tuyết ngồi xuống, kéo ghế bên cạnh ra để ngồi rồi mới thản nhiên nói: “Sau này, nơi đây chính là của chúng ta!” “Cái gì?” Quý Quân Tuyết giật mình, mắt mở to, mờ mịt nhìn Cảnh Triệt
Tại sao bỗng dưng anh ta lại có một cái câu4lạc bộ rồi?
“Sau khi anh bán cổ phần thì vẫn còn thừa một chút tiền
Anh định tự làm chút chuyện để kiếm một món tiền nho nhỏ, dù rời khỏi cảnh thị thì anh vẫn không bị cha quản chế
Nơi này tuy không lớn như Cảnh thị, lợi tức cũng không kiếm được nhanh, nhưng dù thế nào thì anh cũng đang kinh doanh, tự mình làm ông chủ.” “Sao anh lại nghĩ tới việc mở câu lạc bộ?” Quý Quân Tuyết mờ mịt hỏi.